Chương 1227: Người Lớn Ban Cho, Không Thể Từ Chối
Chương 1227: Người Lớn Ban Cho, Không Thể Từ ChốiChương 1227: Người Lớn Ban Cho, Không Thể Từ Chối
Phong Niệm Trần gật đầu, liên tục luyện đan dược suốt hai ngày hai đêm, hắn sắp không chịu nổi rồi!
Ôn Nhiên lắc đầu: "Không có, bọn muội có ngủ, nửa đêm trước là muội ngủ, Phong đại ca thì ngủ nửa đêm về sáng."
Phong Niệm Trần nghe được lời này thì khóc không ra nước mắt.
Tiểu nha đầu Ôn Nhiên này nói là nói như vậy, nhưng mà nàng trông chừng lửa lò luyện đan chưa đến mười lăm phút đã ngủ rồi!
Có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, suốt một đêm đều là hắn trông chừng lửa lò luyện đan!
Phong Niệm Trần không rõ, cũng không phải mình thiếu bạc, vì sao hắn lại muốn luyện đan dược suốt hai đêm cùng tiểu nha đầu này chứ?!
Chỉ là đối mặt với đôi mắt to tròn của tiểu cô nương, dường như chỉ cần hắn nói không thì nước mắt của nàng sẽ lập tức tràn ra, hắn không nói ra được lời từ chối!
Phong Niệm Trần biết nàng muốn kiếm bạc mua cửa hàng, hắn nói tặng cửa hàng cho nàng, nàng cũng không cần, nhất định phải tự mình kiếm bạc!
Phong Niệm Trần đã sắp khóc rồi!
Ôn Noãn có chút đồng tình nhìn Phong Niệm Trần một cái.
Ôn Nhiên tò mò nhìn thoáng qua nam hài bên người Ôn Noãn: "Tam tỷ, đây là nam hài tỷ nói tối hôm qua sao?"
Ôn Noãn gật đầu: "Tử Lâm, đây là Phong đại ca, đây là Ôn Nhiên tỷ tỷ. Y thuật của bọn họ đều rất lợi hại."
Phùng Tử Lâm nhìn thoáng qua Ôn Nhiên, trong mắt có sự ngạc nhiên, có chút khó mà tin được y thuật của nàng rất lợi hại.
Tỷ tỷ này cũng không lớn hơn tỷ tỷ của mình bao nhiêu tuổi!
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn chào hòi một tiếng: "Ôn Nhiên tỷ tỷ, Phong đại ca."
"Ừm, thật ngoan!" Ôn Nhiên bày ra dáng vẻ bà cụ non.
Ôn Nhiên trực tiếp lấy một bình ngọc trên giá thuốc đưa cho Phùng Tử Lâm: "Nghe nói ngươi bị bệnh tim? Thứ này cho ngươi!"
Đã rất lâu rồi không có người gọi nàng là tỷ tỷ!
Phùng Tử Lâm nhìn thoáng qua bình ngọc tỉnh xảo kia, liếc mắt một cái đã biết rất đắt tiền, cậu lắc đầu nói: "Quá đắt tiền, Lâm Lâm không thể lấy".
Ôn Nhiên: "Cầm đi, người lớn ban cho, không thể từ chối!"
Ôn Noãn: '..."
Phong Niệm Trân: "..."
Nha đầu này tính là người lớn cái gì?
Phùng Tử Đồng: "..."
Từ người lớn là dùng như vậy sao?
Ôn Nhiên không phân trần nhét cái chai vào trong tay Phùng Tử Lâm: "Cầm, lại đây, tỷ tỷ châm cứu cho ngươi! Tam tỷ, bệnh tim của tiểu hài tử này để muội trị đi!"
"Tỷ châm cứu cho ta?" Tiểu tỷ tỷ này châm cứu cho mình? Phùng Tử Lâm là thật sự sợ hãi, cầu cứu nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Nhiên gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ta châm cứu giúp ngươi, yên tâm đi, kỹ thuật của ta đã rất lưu loát quen thuộc, không đau! Ta còn chưa chữa trị người bị bệnh tim bao giờ đâu! Để xem bao nhiêu ngày ta sẽ trị liệu xong!"
Đầu trái tim Phùng Tử Lâm nhảy dựng lên, suýt chút nữa bộc phát bệnh tim ngay tại chỗ!
Ngày hôm qua tỷ tỷ xinh đẹp nói muốn châm cứu cho mình, cậu đã có chút sợi
Ôn Nhiên tỷ tỷ trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn tỷ tỷ xinh đẹp, nàng có thể làm được không?
"Tỷ tỷ xinh đẹp!" Phùng Tử Lâm nhìn Ôn Noãn, giọng nói tràn đầy ý cầu cứu!
Ôn Noãn còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Nhiên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cậu một cái: 'Ngươi gọi tam tỷ của ta là tỷ tỷ xinh đẹp, vì sao lại gọi ta là Ôn Nhiên tỷ tỷ? Là cảm thấy ta không xinh đẹp bằng tam tỷ của ta sao?"
Phùng Tử Lâm dùng sức lắc đầu, có chút khóc không ra nước mắt.
Không phải tỷ tỷ xinh đẹp bảo mình gọi nàng là Ôn Nhiên tỷ tỷ sao?
"Vậy là ngươi cảm thấy y thuật của ta không lợi hại bằng tỷ tỷ của ta? Không muốn ta châm cứu cho ngươi?"
Đừng tưởng là nàng không nhìn ta tiểu tử này hoài nghỉ y thuật của mình nhé!
Phùng Tử Lâm: "..."
Cậu có thể nói ra lời nói thật không?
Đương nhiên không th人l
Phùng Tử Lâm căng da đầu nói: "Không phải, y thuật của tỷ tỷ Ôn Nhiên xinh đẹp lợi hại như vậy, tỷ châm cứu cho ta đi!"
Phùng Tử Lâm bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, dù sao kim đâm vào người chỉ là đau một chút mà thôi, chắc là sẽ không đâm chết người đâu đúng không?!
Chỉ cần không chết là được, cậu không sợ đaul
Lần này Ôn Nhiên vừa lòng: "Lúc này mới đúng chứ!"