Chương 129: Vợ Có Chơi Với Cháu Không?
Chương 129: Vợ Có Chơi Với Cháu Không?Chương 129: Vợ Có Chơi Với Cháu Không?
Rất nhanh cả thôn đều biết Ôn Nhu được đón trở về!
Nhưng mà mọi người đều không để ý nàng, rất nhiêu người đều cảm thấy nàng xem như đã bị hủy hoại.
Thôn dân giáp: "Chẳng lẽ đầu của Ôn Gia Thụy bị úng nước, đón trở về làm gì chứ? Ở nhà họ Tiền ăn ngon mặc ấm, sau này Tiền công tử thi đậu tú tài thì nàng chính là tú tài phu nhân! Nếu là đậu cử nhân, làm quan thì sẽ là phu nhân nhà quan."
Thôn dân Ất: "Ôn Nhu là cô nương tốt, đáng tiếc! Dù sao cũng từng làm vợ người ta, ở nhà người khác một năm, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Về sau chỉ có thể tùy tiện ga cho người đã mất vợ, hoặc là bỏ vol
Thôn dân Bính: "Tôi nghe nói hình như Tiền tú tài làm điển sử! Rất oai phong! Tôi còn thấy công tử nhà đó ở cùng một chỗ với một cô nương ăn mặc rất xinh đẹp, những người trong huyện nói đó là con gái nhà phú thương, chắc chắn là người nhà họ Tiền không cần nàng, quá đáng thương! Đây là bị từ hôn, là giày rách, hàng đã qua sử dụng, muốn gả cho người chồng tốt cũng không được!"
"Con gái nhà ông ta đều không được, một người bệnh tật ốm yếu bị người ta từ hôn, hiện tại lại thêm một người bị người ta từ hôn, vẫn luôn là bị người ta từ hôn, nói không chừng là có lý do gì đó mà chúng ta không biết.......
Chu thị cũng nghe thím Vĩnh Phúc nói, bĩu môi: "Một cái giày rách, đón trở về làm gì? Ở trong nhà làm bà cô già sao? May mắn đã dọn ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến thanh danh của Uyển nhi và Ngọc nhi của tôi! Tiện loại chính là tiện loại, đi làm con dâu nuôi từ bé cũng bị người ta trả hàng!"
Thím Vĩnh Phúc thấy Chu thị có khách nên cũng hiểu chuyện không ở lâu, bà ta tiếp tục chạy tới chia sẻ tin tức với những người khác.
Trùng hợp hôm nay chị dâu nhà mẹ đẻ của Chu thị, Tưởng thị đến chơi, đợi thím Vĩnh Phúc rời đi, đôi mắt vẩn đục xoay chuyển:
"Cô cả, Cường Tử cũng đến lúc cưới vợ rồi, muội phải giúp ta nhìn xem có cô nương nào tốt! Muội cũng biết hoàn cảnh của Cường Tử, tìm người cần mẫn, dễ đối phó là được. Từ hôn, người tốt, vẻ ngoài không quá xấu là được!"
Chu thị ngẩn người.
Tưởng thị nói xong lại lôi kéo thiếu niên cầm ống trúc chơi đá dế ở bên người: "Cường Tử, để bà cô của cháu tim một người vợ cho cháu có được không?”
Cường Tử ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trắng nõn, cũng được xem là gương mặt điển trai: "Bà nội, vợ là cái gì?"
Trong miệng hắn ta đang ngậm kẹo, giọng nói có chút hàm hồ, lúc nói chuyện, nước miếng lập tức chảy xuống, hắn ta vươn đầu lưỡi ra liếm trở về, sau đó lại dùng cổ tay áo lau khóe miệng.
"Vợ chính là người giặt quần áo nấu cơm cho cháu, giúp cháu tắm rửa, dỗ cháu ngủ, sinh con cùng cháu, cái gì cũng phải nghe lời của cháu!"
"Có chơi với cháu không?”
"Có, cháu muốn chơi với nàng thế nào thì chơi như vậy! Làm ngựa cưỡi cũng được!"
"Vậy cháu muốn cưới vợ, bà cô tìm vợ cho cháu đi! Cháu muốn một người vợ xinh đẹp!"
Chu thị nghe vậy cười nói: "Ôi chao, Cường Tử nhà ta còn biết muốn một người vợ xinh đẹp luôn! Được rồi, bà cô sẽ tìm một người vợ xinh đẹp cho cháu, cháu cứ chờ đi!"
Tưởng thị nghe vậy vội vàng nói: "Cô cả bọn nhỏ, vậy việc này làm phiền muội!"
"Nói gì vậy, chẳng lẽ muội không muốn Cường Tử được tốt sao?" Con người Chu thị này đối xử với người nhà mẹ cũng không tệ. Lại nói bà ta cũng đau lòng đứa bé Cường Tử này.
Chu thị nhéo giữa chân mày, việc này không dễ làm! Nói như vậy không được, trừ khi là có chút chuyện ngoài ý muốn.
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa là ngày thành hôn của Lượng nhi, chị dâu nhớ mang theo Cường Tử đến ăn tiệc."
Tưởng thị do dự một chút: "Cường Tử vẫn luôn như một đứa trẻ, không hiểu chuyện, lúc đó người nhiều, có gây phiền toái cho muội không?”
"Không đâu, Cường Tử vẫn luôn rất nghe lời."
"Được."