Chương 1281: Đã Tới Lúc Làm Sáng To
Chương 1281: Đã Tới Lúc Làm Sáng ToChương 1281: Đã Tới Lúc Làm Sáng To
Hôm nay bày biện ra đều là một ít hoa quý bình thường, những loại hoa quý báu thật sự và bảo vật trấn điếm thì đến sáng mai mới bày biện ra.
Vườn hoa hoàng gia xem như vinh dự tối cao trong giới trông hoa, nàng tin tưởng tất cả vườn hoa đều sẽ dùng hết thủ đoạn ra cả người đi tranh thủ.
Trương Quốc Bang gật đầu: "Tôi biết! Nhưng mà tôi tự tin!"
Những nông dân chuyên trồng hoa khác cũng gật đầu theo, lớn tiếng nói: "Đúng! Chúng tôi cũng tự tin!"
Cho dù là hoa tươi hay là cây xanh, bồn cảnh, lần này vườn hoa của bọn họ tùy tiện lấy ra một chậu cũng có thể trở thành bảo vật trấn điếm!
Ôn Noãn cười nói: "Tôi cũng tự tin! Mấy ngày nay mọi người vất vả, qua ngày mai, tôi mời mọi người đến Đào Nhiên Cư ăn cơml"
Mọi người nghe vậy hoan hô một trận!
Món ăn ở Đào Nhiên Cư thật sự quá ngon!
Một bên khác, thừa tướng phu nhân và Lý Uyển Uyển đen mặt trở về khu triển lãm của vườn hoa nhà mình.
"Tuệ An quận chúa thật sự rất tốt!" Thừa tướng phu nhân cắn răng nhỏ giọng nói.
Lý Uyển Uyển không nói gì, nhưng trong lòng nàng ta cũng oán hận không thôi.
Nếu lần này không bắt được tên tuổi vườn hoa hoàng gia, về sau mỗi năm trong phủ lại ít đi mấy trăm vạn lượng thu vào.
Mấy năm nay phủ Thừa tướng đưa không ít bạc vào cung cho Lý quý phi, của hồi môn của nàng ta còn chưa chuẩn bị đủ đâu!
"Chúng ta đi xem hoa của những vườn hoa khác? Mẹ thật muốn nhìn thấy lão phụ nhân của Hàn gia."
Kế bên bọn họ chính là vườn hoa của Hàn gia.
Lý Uyển Uyển nghe vậy thì gật đầu.
Hôm nay có rất nhiều chủ tử vườn hoa đến xem.
Hạ lão phu nhân, Phương thị, còn có Hàn Canh Du và Hàn Thi Ngữ cũng tới.
Hàn gia địa vị thanh quý, tài tử giai nhân xuất hiện lớp lớp, hơn nữa chưa bao giờ kết thân với hoàng gia, không kéo bè kéo cánh, không đứng thành hàng, là một dòng nước trong.
Hàn lão thái gia làm đến thủ phụ đại nhân.
Hàn lão gia là đại học sĩ của Hàn Lâm Viện.
Hơn trăm năm qua, Hàn gia ra năm Trạng Nguyên!
Có thể nói hoàn toàn xứng đáng là thư hương thế gia, gia đình Trạng Nguyên, đào lý thế gial
Người Hàn gia có khí chất văn nhân, nhưng lại không có sự cổ hủ của văn nhân.
Có địa vị rất cao ở Nạp Lan quốc, Hoàng Thượng cũng vô cùng kính trọng một nhà bọn họ.
Thừa tướng phu nhân và Lý Uyển Uyển đi tới khu triển lãm của vườn hoa bên cạnh.
Thừa tướng phu nhân cười nói: "Ha lão phu nhân, Phương phu nhân, Cảnh Du cô nương, Thi Ngữ cô nương."
Lý Uyển Uyển cũng nhún người hành lễ: "Hạ lão phu nhân, Phương phu nhân."
Sau đó nàng ta lại chào hỏi với Hàn Canh Du và Hàn Thi Ngữ. Người Hàn gia đều khéo léo đáp lễ trở lại.
Thừa tướng phu nhân nhìn hoa trong vườn hoa của Hàn gia, ca ngợi nói: "Hoa trong vườn hoa này phát triển thật tốt! Lần này nếu là công bằng tranh cử thì chắc chắn tên tuổi vườn hoa hoàng gia sẽ là của vườn hoa các người. Có một số vườn hoa mới mở mấy tháng mà đã tưởng dựa vào chút tài mọn giành thắng lợi! Thật là buồn cười!"
Hạ lão phu nhân mỉm cười: "Hoa nở ở nơi đó, mọi người rõ như ban ngày, trừ khi có người lấy quyền mưu tư, nếu không từ trước đến nay tranh cử vườn hoa hoàng gia vẫn luôn là công bằng."
Thừa tướng phu nhân nghĩ đến lần tranh cử vườn hoa hoàng gia của ba năm trước, sắc mặt cứng đờ, bà ta vội cười chuyển đề tài: "Đúng rồi, ban đầu Mộng Hoa tràng chính là một hoa tràng nhỏ của Hàn gia! Bán ra như vậy, tôi thật sự thấy tiếc thay lão phu nhân! Tất cả những hoa đó đều có thể cứu sống được! Như vậy tổn thất bao nhiêu bạc! Đúng rồi, lão phu nhân, các người còn có một hoa tràng hoa cũng bị sâu bệnh chết hết đúng không! Cẩn Vương không nói cho lão phu nhân biết cách cứu sống hoa sao? Hàn đại nhân cũng được xem là tiên sinh của Cẩn Vương mà!"
Hạ lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Cẩn Vương làm sao có thể biết chuyện một hoa tràng nho nhỏ của phủ chúng tôi? Lại nói đây là chuyện của hoa tràng chúng tôi, liên quan gì đến Cẩn Vương?"
Đừng tưởng bà ấy nghe không ra, bà ta là đang châm ngòi ly gián.