Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1276 - Chương 1283: Bi Áp Sát

Chương 1283: Bi Áp Sát Chương 1283: Bi Áp SátChương 1283: Bi Áp Sát

Tiểu Hắc vui mừng ngậm bình ngọc đi tìm Tiểu Ngốc!

Mỗi tháng tiều tỷ tỷ chỉ cho mình ăn một lọ dưỡng sinh hoàn này!

Hiện tại thế mà lại cho mình thêm một lọ, thật sự quá tốt!

Dưỡng sinh hoàn này có tác dụng tăng cao trí tuệ.

Nó phải cho Tiểu Ngốc ăn.

Bởi vì nó phát hiện Tiểu Ngốc ăn dưỡng sinh hoàn này thì càng ngày càng thông minh.

Tiểu Hắc trực tiếp bay đến xà nhà.

Lúc này Ôn Noãn mới mở tờ giấy ra.

Đây là thư báo bình an của Ôn Gia Thụy, nói hai ngày này gió khá lớn, tính thời gian, buổi sáng ngày mai là bọn họ có thể tiến vào biên cảnh Đông Lăng quốc.

Không ngờ tới đi đường thủy này cũng rất an toàn.

Nhưng mà Ôn Noãn vẫn có chút không yên tâm, nàng đi đến án thư viết một lá thư, sau đó kêu lên một tiếng: "Tiểu Hắc!"

Trong tổ chim ưng, Tiểu Hắc còn chưa ngồi ấm tổ đâu!

Nhưng nó vẫn vẫy cánh bay xuống dưới.

Nó đứng ở án thư, nhìn Ôn Noãn đang gấp lá thư, trực tiếp nằm phơi thay ở trên bàn sách!

Nó không làm!

Không làm!

Công việc gửi thư này hoàn toàn không phải công việc một con ưng nên làm!!!

Ôn Noãn: "..."

Hình như có chút quá đáng thật!

Tiểu Hắc vừa mới trở về đó!

Ôn Noãn nhìn thoáng qua tổ chim lớn trên xà nhà kia: "Hay là bảo Tiểu Ngốc đi đưa thư? Ta cũng không có chim ứng khác để dùng!"

Tiểu Hắc: "..."

Tiểu Hắc yên lặng đứng lên, yên lặng mở cánh ra.

Tiểu Ngốc đi còn không bằng nó đi!

Ngàn dặm xa xôi, Tiểu Ngốc đâu có biết đường.

Ôn Noãn khẽ mỉm cười, xoa đầu Tiểu Hắc, dùng mây tía giải trừ mệt nhọc của nó, sau đó cột tờ giấy vào cánh của nó: "Ngoan! Trở về lại cho ngươi một lọ dưỡng sinh ích trí hoàn bản nâng cấp!"

Tiểu Hắc nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nó vui mừng bay vòng quanh Ôn Noãn một vòng, sau đó hoàn toàn bay vào bóng đêm!

Đêm tối.

Trên biển.

Mấy chiến thuyền đang nhanh chóng tới gần một chiếc thuyền lớn.

Ban đêm mặt biển không có sóng trắng ngập trời, phương xa là một mảnh đen kit yên tĩnh mà lại thần bít Không thấy rõ phía trước, hình như có cái gì đó đang chuyện động, biết rõ đó là mặt biển, nhưng nhìn lâu, đáy lòng vẫn nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi, dường như bên trong có giấu một con thú dữ ngủ say.

Mấy người Ôn Gia Thụy, Vương Kiêu, Lưu Khải, Dương Lam đứng ở trên boong thuyền, nhìn mãnh tĩnh lặng ở nơi xa, bên tai là tiếng sóng vỗ ồ ồ.

Gần đây vùng biển này không yên ổn, thường có hải tặc xuất hiện, xuất quỷ nhập thần.

Bọn họ cướp bóc hàng hóa cũng không có quy luật, thuyên lớn thuyền nhỏ gì cũng cướp, tùy tâm sở dục!

Vậy nên quan phủ vẫn luôn không bắt được.

Vương Kiêu không dám chủ quan, lo sợ sẽ có người giả trang thành hải tặc tới làm chuyện xấu!

Ngày mai là có thể rời thuyền, sau đó lại đi một đoạn đường là có thể bước vào biên cảnh Đông Lăng quốc, như vậy xem như đã hoàn thành mục đích chuyến đi lần này.

Lưu Khải đứng ở bên người Ôn Gia Thụy nói: 'Quốc công gia, Vương tướng quân, đêm nay để tôi canh giữ dil Các ngài vào trong khoang thuyền ngủ một giấc đi. Từ sau khi lên thuyền, buổi tối ngày nào các ngài cũng ở đây canh giữ! Như vậy cơ thể sao chịu nổi!"

Dương Lam cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, quốc công gia, Vương tướng quân, các ngài đều đi ngủ đi, nơi này có tôi và Lưu Khải trông coi rồi! Ngày mai là vào biên cảnh Đông Lăng, các ngài phải giữ tinh thần thật tốt mới có thể đàm phán với quốc quân Đông Lăng quốc!"

Ôn Gia Thụy lắc đầu: "Không cần, dù sao cũng là một đêm cuối cùng. Các cậu đã canh giữ vài đêm rồi, các cậu đi ngủ một giấc đi, đêm nay để tôi canh giữ, có người xuất hiện thì tôi gọi các cậu!"

Vương Kiêu cũng xua tay: "Không có việc gì, đây là chức trách của tôi, ban ngày tôi ngủ rồi nên hiện tại cũng không buồn ngủ!"

Hai bên đều khuyên không được đối phương, vì thế mọi người đều đứng ở trên boong tàu.

Đêm dần dần khuya, đúng là lúc con người thấy buồn ngủ nhất, Ôn Gia Thụy nhịn không được mà ngáp một cái.

Một con thuyền đột nhiên tiến vào tầm mắt của ông, nhanh chóng lại gần!

Ông há to miệng, đã quên thu trở về, đồng tử co rụt lại.

Lúc này không biết là ai ở trên thuyền lớn tiếng quát một tiếng: "Có thuyền lại gân! Chuẩn bị mũi tên!"

Mà Vương Kiêu đã cầm lấy cung tiễn trên lưng, bắn đi ra ngoài!
Bình Luận (0)
Comment