Chương 1286: Sao Lại Quen Thuộc Quá Vậy?
Chương 1286: Sao Lại Quen Thuộc Quá Vậy?Chương 1286: Sao Lại Quen Thuộc Quá Vậy?
Lúc này, đám ám vệ đã điều tra xong, một ám vệ đứng lên nói với Tiêu Điện: "Lão đại, trên mười mấy người này không có bất cứ thứ gì có thể xác minh thân phận! Nhưng trên hai người này lại có một khối lệnh bài!"
Hắn đưa khối lệnh bài cho Tiêu Điện.
Tiêu Điện nhận lấy hai khối lệnh bài nghiêm túc nhìn: "Đây là lệnh bài của hộ long vệ Đông Lăng, nhưng thứ này là giả! Trên mỗi khối lệnh bài của hộ long vệ Đông Lăng quốc đều có khắc số, nhưng con số kia mỗi năm được khắc ở những vị trí khác nhau! Năm trước khắc ở dưới góc phải, năm nay tuyệt đối sẽ không khắc ở dưới góc phải! Mà hai khối lệnh bài này lại có con số khắc ở bên dưới!"
Vương Kiêu nhìn thoáng qua: "Thật đúng là vậy! Nhưng sao ngươi lại biết được?"
Tiêu Điện: "Chủ tử nói."
Vương Kiêu: "..."
"Loại chuyện ẩn nấp như vậy đều có thể biết? Cẩn Vương thật sự quá lợi hại!"
Tiêu Điện nghe vậy cũng không nói thêm gì, không chỉ có lệnh bài hộ long vệ của Đông Lăng quốc, mà lệnh bài long vệ của tứ quốc khác chủ tử đều biết phân biệt thật giả!
Ôn Gia Thụy lúc này mở miệng nói: "Ta cảm thấy hai người này chính là nhằm vào ta! Cố ý tới giết ta!"
Vương Kiêu nhíu mày: Vi sao lại nói như vậy?”
"Ánh mắt hai người này vẫn luôn dừng lên người ta, hơn nữa đối phó với ta nào cần hai người?! Một người là đủ rồi! Việc chính của họ không phải là nên giết những tên tù binh đó sao?"
Vương Kiêu: "..."
Nói như vậy đúng là có chút đạo lý!
Chỉ một chút công phu mèo ba chân này thật sự không cần hai người tới đối phó!
Hơn nữa, những người không có lệnh bài đều đi đối phó với đám tù binh, chỉ có hai người có lệnh bài kia đối phó với Ôn Gia Thụy.
"Vậy ngươi biết là ai phái bọn họ tới giết ngươi sao?"
Đông Lăng quốc giết chết sứ giả không phải chuyện bất ngờ, nhưng họ sẽ không lưu lại lệnh bài, như vậy không phải là để lại chứng cứ cho bọn hắn sao?
Sau này bọn họ lại có nhiều thêm một lợi thế để đàm phán!
Hiện tại có thể khẳng định những người không có lệnh bài, nhìn không ra thân phận chính là sát thủ của Đông Lăng, nhưng họ lại không biết hai người có lệnh bài kia là ai phái tới.
Hơn nữa vì sao lại muốn giết Ôn Gia Thụy?
Ôn Gia Thụy ăn một viên thuốc cầm máu chữa thương do Ôn Noãn đưa, lắc đầu: "Ta không biết!"
Bình thường ông cũng không có đắc tội người nào.
Tiêu Điện: "Bên ngoài còn có người nào mang lệnh bài không "
Lưu Khải lúc này chạy vào: "Không có, toàn bộ đều không có lệnh bài, chứng minh không có thân phận!"
Lúc này, một ám vệ chỉ vào một thi thể trên mặt đất nói: "Người này chân dài ngắn!"
Ôn Gia Thụy đi qua xem, người này không phải là người vừa rồi đâm vào bả vai mình sao?
Chân dài ngắn?
Người giết hơn trăm mạng người ở sơn trại kia không phải là có chân dài ngắn sao? Chẳng lẽ là cùng một người?
Tiêu Điện nhìn qua đi: Chân dài ngắn?
Chủ tử không phải vẫn luôn tìm người có chân dài chân ngắn sao?
Chẳng lẽ là người kia?
Hắn nói thẳng: "Chặt đầu xuống mang về kinhI"
"Đúng vậy!"
"Răng rắc!" Động tác sạch sẽ lưu loát!
Các vết cắt rất gọn gàng!
Mọi người: "...'
Lưu Khải giật giật khóe miệng, quen tay như vậy là chuyện như thế nào?
Cắt dưa hấu luyện ra sao?
Lưu Khải sờ cổ của mình, quyết định hành trình tiếp theo cách xa ám vệ của Cẩn Vương một chút. Hắn không khỏi nghĩ tới màn chiếc đầu lăn lộn trên Kim Loan Điện!
Quả nhiên là người của Cẩn Vương!
Nhưng mà, ai là người xui xẻo lần này?
Đáng tiếc lần này hắn không thấy được!
Kinh thành
Hôm nay đúng là ngày tranh cử vườn hoa hoàng gia.
Sáng sớm, quảng trường ngập tràn tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Quy tắc tranh cử vườn hoa hoàng gia rất đơn giản.
Đó chính là bày biện ra các loại hoa tươi, cây xanh đẹp nhất để mọi người cùng thưởng thức! Các vị khách đều là quý nhân hoặc phú thương ở kinh thành, bọn họ dựa vào thiệp để vào bàn. Sau khi vào bàn, trong tay mỗi người đều cầm hai khối thẻ bài.