Chuong 1295: Kim Hoa Son Tra
Chuong 1295: Kim Hoa Son TraChuong 1295: Kim Hoa Son Tra
"Tiểu thư khuê các, trước nay đều không đánh đố, có nhục văn nhã, mẫu thân ngươi không dạy ngươi sao? Al Thật xin lỗi, hình như ngươi không có mẫu thân, khó trách!" Nàng ta nói tới đây thì không nói tiếp nữa, cười cười sau đó quay đầu đi.
Trong lòng Đặng Lạc Sam cười lạnh, nàng ta muốn nhìn xem một lát nữa các nàng có thể lấy ra một chậu hoa Mẫu Đơn như thế nào.
Lại có thể kiêu ngạo tự tin như thế?!
Há mồm ra liền dùng đánh đố áp chế người!
Lâm Đình Nhã nghe vậy thì ý cười dừng ở trên mặt, một giây sau, nàng ấy lại thả ra một chút ý cười, hào phóng thừa nhận: "Đúng thật là mẫu thân ta không dạy ta."
Ôn Hinh cầm tay Lâm Đình Nhã, nàng quay đầu lại nhìn về phía Đặng Lạc Sam: "Ngươi nói chuyện sao cứ phải chọc vào nỗi đau của người ta thế?"
Vẻ mặt Đặng Lạc Sam vô tội: "Chẳng lẽ ta nói không phải lời nói thật sao? Chẳng lẽ nương nàng ta đã dạy nàng ta? Không phải từ nhỏ đã bị đưa đến am ni cô để sống sao? Chẳng lẽ nhận ni cô làm nương?!"
Ôn Hinh tức giận đến mặt đều tái dil
Biểu cảm của Lâm Đình Nhã có chút trắng bệch.
Quý nữ phía sau đều xem náo nhiệt nhìn nàng ấy, làm nàng ấy cảm thấy không còn chỗ dung thân.
Thính giác của Ôn Noãn khá tốt, nàng quay đầu lại nhìn về phía Đặng Lạc Sam cười: "Hóa ra Đặng cô nương cũng biết mẫu thân Đình Nhã tỷ tỷ đã qua đời sau khi sinh tỷ ấy! Quả nhiên có nương dạy dỗ thì đáy lòng Đặng cô nương không hề giống bình thường, rất..."
Ôn Noãn nói tới đây thì ngừng lại một chút, sau đó lắc đầu, khinh thường cười, không nói thêm gì nữa.
Nàng duỗi tay vỗ tay Lâm Đình Nhã, an ủi nói: "Có nương dạy nhưng mà cũng chỉ như thế thôi!"
"Tuệ An quận chúa, lời này của cô là có ý gì? Đáy lòng ta tại sao không giống bình thường? Cô muốn nói đáy lòng ta rất cái gì?!"
Đây là nàng muốn nói đáy lòng mình không lương thiện, lòng dạ rất hiểm độc sao?
Vẻ mặt Ôn Noãn kinh ngạc nói: "Cô không biết sao? Vừa rồi cô ôm cái dạng tâm thái gì nói Đình Nhã tỷ tỷ, thì đáy lòng cô đặc biệt như thết Ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật! Nói sai rồi sao?"
Ôn Noãn nói xong còn cười cười với nàng ta.
Mọi người nghĩ đến vừa rồi Đặng Lạc Sam đúng là rất quá đáng, người chết là hết, nàng ta lại còn lấy chuyện mẫu thân đã mất của người khác ra để nói, khiến người ta đau lòng, đây không phải lòng dạ rất hiểm độc thì là cái gì?
Là đáy lòng lương thiện sao?
Ánh mắt của các quý phu nhân nhìn Đặng Lạc Sam đều là tràn đầy khinh thường.
Có nương dạy cũng chỉ như vậy thôi!!
Ôn Noãn ăn miếng trả miếng, học dáng vẻ nói chuyện của nàng ta vừa rồi, quả thật đã khiến Đặng Lạc Sam tức chết!
Nàng ta đen mặt, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Dù sao ai cũng đều có thể nghe ra, lời nói vừa rồi của nàng ta tràn đầy ác ý!
Đây quả thật là đã chứng thực cho tâm địa đen tối của nàng ta. Ôn Noãn cũng mặc kệ Đặng Lạc Sam tức giận thế nào.
Vẫn là câu nói kia, người nói trước chính là người phạm tiện!
Nàng quay đầu nhìn lên trên đài.
Kế tiếp sẽ là trấn điếm chỉ bảo trại hoa của Dương gia lên sân khấu.
Bảo vật của trại hoa Dương gia chính là kim hoa sơn trà, kim hoa sơn trà cũng là hoa vô cùng hiếm. Ở Nạp Lan quốc cũng chỉ nghe có một gốc cây trong Cẩn vương phủ.
Và loại kim hoa sơn trà này có một đặc điểm vô cùng kỳ quái, năm đầu sẽ nở ra một đóa hoa, sau đó cách mười năm mới có thể nở nhiều hơn một chút.
Nói cách khác một chậu kim hoa sơn trà ở năm đầu chỉ nở một đóa hoa, sau đó đến năm thứ mười mới nở ra hai đóa.
Tương tự như vậy, một trăm năm, toàn bộ hoa sơn trà mới có thể nở ra mười đóa.
Cho nên, giá của chậu kim hoa sơn trà cũng dựa theo số hoa nở, kim hoa sơn trà nở càng nhiều thì giá sẽ càng cao.
Nghe nói kim hoa sơn trà trong Cẩn vương phủ đã nở được mười đóa hoa, nói cách khác nó đã sinh trưởng được trăm năm.
Năm đó Cẩn vương chỉ dùng giá hai mươi vạn lượng để mua nó.
Hiện tại trên sân khấu là chậu kim hoa sơn trà.