Chương 1302: Ăn Mừng
Chương 1302: Ăn MừngChương 1302: Ăn Mừng
Hơn nữa còn có thể thấy nó ở Mộng Hoa tràng còn đẹp hơn trấn điếm chi bảo của bọn hol
Dù sao bạc của nhà ai cũng không phải gió lớn thổi tới!
Cho dù thế nào cũng đều phải bỏ bạc ra, giá cả cũng không khác gì, nên tất nhiên phải chọn thứ tốt nhất để mua.
Ôn Noãn nhìn chậu hoa đẹp nhất được đưa lên xe ngựa đưa đến phủ Hộ Bộ thượng thư, nàng vỗ vỗ tay khiến cho mọi người chú ý: "Được rồi, cuộc thi hôm nay của chúng ta kết thục trọn vẹn! Vất vả cho mọi người rồi! Hiện tại ta mời mọi người đến Đào Nhiên cư để ăn mừng nhé!"
Tất cả nông dân trồng hoa của trang trại Mộng Hoa đều nhịn không được cùng kêu lên hoan hô: "Yahl"
"Tuệ An quận chúa đúng là tốt quá!"
"Còn có thể đến Đào Nhiên cư ăn com. Đồ ăn ở Đào Nhiên cư thật sự rất ngon!"
"Tuệ An quận chúa có thể cho thêm chút rau dưỡng sinh không?"
"Chúng tôi rất muốn ăn rau dưỡng sinh của Tuệ An quận chúa, rau xanh cũng được!"
Ôn Noãn mỉm cười đồng ý: "Được, tất cả rau dưỡng sinh của Đào Nhiên cư đều sẽ cho mỗi người một phần, mọi người cứ ăn tùy thích đến no bụng thì thôi!"
Mọi người nghe vậy lại reo hò.
Lúc này đám người Hàn Thi Ngữ, Lý Uyển Uyển, Đặng Lạc Sam đi ra ngoài, vừa lúc đi qua khu vực triển lãm của trang trại Mộng Hoa, đám người họ nghe tiếng hoan hô vui mừng vô thức mà nhìn qua đó, nhìn quầy trưng bày trống rỗng cùng nụ cười tươi sáng ngời trên mặt bọn họ, nhưng trong mắt họ lại cảm thấy chói mắt vô cùng.
Đặng Lạc Sâm nhịn không được liếc mắt xem thường, cũng lẩm bẩm: "Có gì tài giỏi hơn người! Chẳng phải cũng chỉ đạt được danh vườn hoa hoàng gia thôi sao! Trang trại hoa của Hàn gia cùng trang trại của Lý gia hơn trăm năm qua đã vô số lần đoạt được! Có giỏi thì sau này lần nào cũng đoạt được đi!"
"Đúng là không có gì quá giỏi! Đi thôi! Ồn ào ở nơi nhiều người như vậy, đúng là người không có văn nhã!" Lý Uyển Uyển gật đầu nói.
Cũng chỉ là một người có thể trông hoa mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!
Không chừng do từ nhỏ đã tiếp xúc với bùn cho nên mới có thể trồng ra mấy cái này!
Thế nhưng kỹ năng này, nàng ta thà không có!
Hàn Thi Ngữ không nói gì, thật sự không có gì ghê gớm, nhưng mà nàng ta rất ghen ty.
Ba năm sau?
Ba năm sau, nàng ta cũng đã xuất giá.
Ôn Noãn nhìn xuyên qua đám người nông dân đang reo hò, nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy được sự xem thường của Đặng Lạc Sam, tuy lời kia của nàng ta rất nhỏ nhưng Ôn Noãn vẫn loáng thoáng nghe được, hơn nữa dựa vào phát âm từ miệng của nàng ta, thậm chí cũng có thể đoán được nàng ta nói cái gì.
Ôn Noãn mỉm cười tiến lên nói lời an ủi: "Lý cô nương, Đặng cô nương nói rất đúng, thua cũng không có gì là to tát! Dù sao trại hoa hoàng gia ba năm tổ chức một lần! Chúc các cô sau này có thể đứng đầu vườn hoa hoàng gial"
Đặng Lạc Sam tức giận: "Ta nói các ngươi thắng cũng không có gì là quá giỏi! Ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây! Lần sau trại hoa Hàn gia chắc chắn có thể giành được danh hiệu vườn hoa hoàng gia."
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu: "Vậy sao chúng ta không cược với nhau? Đánh cược ba năm sau, người nào có thể giành được danh hiệu vườn hoa hoàng gia?” Đặng Lạc Sam: '.
Lại nữal
Tuệ An quận chúa này sao lại đáng ghét như vậy!
Có thể nói chuyện bình thường được hay không!
Người này căn bản không có trình độ, há miệng ra đều khiến người ta nghẹn lời!
"Tuệ An quận chúa, thật xin lỗi, Đặng gia chúng ta là nhà rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép tham gia các loại chuyện đồi phong bại tục như đánh cược này!
Ôn Noãn gật đầu: "Đúng, ta quên, Đặng cô nương rất có gia giáo, lời nói ra như gươm giáo!"
Đặng Lạc Sam: '. -