Chương 1329: Chột Dạ
Chương 1329: Chột DạChương 1329: Chột Dạ
Ánh mắt Ôn Hậu lóe lên, buột miệng phủ nhận: "Không!"
Ôn Noãn: "..."
Vẻ mặt này sao lại giống như đang nói dối?
"Kỳ quái, huynh không thấy sao? Nàng vừa mới từ trong viện của muội đi ra, chạy đi đâu mà nhanh như vậy?! Muội phải đi tìm xeml"
Ôn Noãn vừa nói vừa hô to, vừa vòng qua Ôn Hậu đi thẳng đến trước: "Bát công chúa! Bát công chúa!"
Ôn Hậu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, hắn chột dạ cái gì chứ!
Hắn lại không làm sai cái gil
Ăn ngay nói thật mà thôi!
Ôn Hậu vội gọi Ôn Noãn lại: "Noãn nhi, Bát công chúa hôm nay mặc quần áo màu hồng phấn sao? Vừa rồi huynh đứng từ xa thấy một bóng người mặc đồ màu hồng phấn vội vàng chạy ra khỏi sân của muội, đi rồi!"
Vừa rồi nàng thật sự chạy trốn rất nhanh!
Việc này hắn không có nói sail
"Đúng là nàng ấy, đi rồi sao?"
Sắc mặt hắn hơi cứng ngắc nói: "Ừ, đi rồi! Vừa rồi hình như nàng có chút không vui, bụm mặt chạy, Noãn nhị, muội và Bát công chúa có cảm tình tốt, có thời gian thì quan tâm nàng một chút!"
Ôn Hậu thật sự lo lắng vị Bát công chúa còn chưa lớn kia luẩn quẩn trong lòng, muốn tự sát!
Đến lúc đó Hoàng Thượng không chém đầu hắn mới là lại
Ôn Noãn cho rằng Bát công chúa thấy chính mình và Nạp Lan Cẩn Niên, cho nên thẹn thùng, nàng lo lắng hỏi Ôn Hậu thêm vài câu, sau đó gật đầu: "Muội đã biết, ngày mai muội lại đi tìm nàng."
Hiện tại mặt trời đã gần lặn xuống núi, vào cung cũng không được.
Hơn nữa nàng còn muốn trang điểm thay quần áo, nếu lăn lộn thêm một chút thì mặt trời thật sự đã xuống núi.
Ôn Noãn xoay người đi vào sân của mình!
Ôn Hậu gọi Ôn Noãn lại: "Noãn nhi, từ từ, Bát công chúa hiện tại hẳn là chưa đi xa, hay là muội đuổi theo đi?"
Tiểu cô nương bị nam tử từ chối, hẳn là sẽ luẩn quẩn trong lòng đúng không?
Nhớ năm đó, Noãn nhỉ còn bởi vì câu nói của Chúc Trấn Hiên mà nhảy sông tự sát đấy!
Nghĩ vậy, Ôn Hậu càng thêm lo lắng!
Ail Trái tim của nữ tử thật sự quá yếu ớt!
Động một chút là khóc, hoặc là tự sát, quá phiền toái!
Ôn Noãn dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn Ôn Hậu: "Nhị ca, huynh không có bắt nạt Bát công chúa đấy chứ?"
Ôn Hậu lập tức thề thốt phủ nhận: "Huynh làm sao dám bắt nạt công chúa? Chẳng lẽ không phải nàng chạy từ trong sân muội ra sao?”
Hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!
Tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, một chút năng lực thừa nhận cũng không cói
Phiền toái muốn chết!
Ôn Noãn thấy vậy càng không tin hắn! Hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
Ôn Noãn khoanh tay trước ngực, bộ dáng giống như hưng sư vấn tội:
"Nhị ca, nói đi! Sao huynh lại bắt nạt người ta! Huynh tốt nhất ngoan ngoãn nói thật, nếu không muội cũng không giúp được huynhl"
Ôn Hậu: "..."
"Huynh không biết muội đang nói cái gì! Huynh đi đây, huynh còn chưa tan làm đâu, huynh ra cửa làm việc, tiện đường về nhà nhìn xem muội mà thôi!"
Ôn Hậu ném xuống lời này rồi vội vàng bỏ chạy!
Bát công chúa có đôi khi dường như rất quan tâm đến nhị ca của mình!
Nàng trừng lớn hai mắt: Không thể nào?
Ôn Noãn vội vàng quay vào trong viện: "Trần Hoan, chuẩn bị xe ngựa!"
Nàng lập tức chạy đi thay quần áo!
Ôn Noãn vội vàng đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp xe ngựa của Bát công chúa ở ngoài cửa cung.
Nhìn thấy xe ngựa của Bát công chúa sắp tiến cung, Ôn Noãn gọi to một tiếng: "Bát công chúa!"
Xe ngựa của Bát công chúa ngừng lại.
Bát công chúa nghe thấy tiếng gọi của Ôn Noãn, vén bức màn của xe ngựa lên, ló đầu ra ngoài.
Ôn Noãn cứ thế nhảy xuống xe ngựa, chạy tới trước xe ngựa của Bát công chúa.
Bát công chúa có tính lạc quan trời sinh, ở trong lòng nàng nguyền rủa Ôn Hậu không cưới được nương tử tốt như mình một trận, sau đó cũng bình thường trở lại.
Đương nhiên bởi vì đã khóc, đôi mắt vẫn là có chút hông hồng.
"Noãn Noãn, sao cô lại tới đây? Thập Thất hoàng thúc sẽ không ghi nhớ ta ở trong lòng đấy chứ?" Giọng nói của Bát công chúa nghịch ngợm.
Ôn Noãn thấy đôi mắt nàng đỏ lên, dưới đáy lòng đem tổ tông mười tám đời của Ôn Hậu đều thăm hỏi một lần!