Chuong 136: Vuong Thi That Vong
Chuong 136: Vuong Thi That VongChuong 136: Vuong Thi That Vong
Vốn dĩ thấy ông Ôn mang một miếng thịt heo lại đây thăm Nhu nhi, Vương thị còn rất vui mừng, cảm thấy hắn làm ông nội vẫn còn có lương tâm, không ngờ ông Ôn tới là vì muốn công thức món ăn kial
Ông già đáng chết này, lần nào cũng đều nghe lời nói của Chu thị!
Ông Ôn nhìn cửa trúc được đóng chặt. Tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, ông vỗ rớt tro bụi bị cây chổi để lại trên người, tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Không tới thì không tới!"
Ông Ôn vung ống tay áo, định xoay người chạy lấy người, chợt phát hiện một người một sói ở phía sau ông, đang nhìn ông với ánh mắt sâu thẳm.
Ông Ôn sợ tới mức nhảy dựng lên, che lồng ngực suýt chút nữa rớt tim ra ngoài: "Noãn Noãn nhi, cháu hu chết ông rôi!"
Ôn Noãn nhìn ông với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cả đời không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm có tiếng gõ cửa cũng không sợ hãi."
Ôn Noãn nói rồi bước xuống khỏi lưng sói, đang định gõ cửa đi vào, ông Ôn lui về phía sau vài bước, rời xa con sói Đại Hôi, nhích người lại gần Ôn Noãn: "Noãn nhi, cháu nói đạo lý một chút đi, cháu nói có phải người một nhà là nên giúp đỡ lẫn nhau không? Đại bá của cháu cũng không phải người ngoài, Lượng nhi thi công danh cần bạc, tửu lầu này không thể buôn bán thua lỗ. Các cháu nói công thức món ăn cho đại bá của cháu, mọi người đều là người một nhà, không tính là bán cho người ngoài, ông chủ của tửu lầu Nhu Ý kia cũng nói không được gì, chẳng lẽ công thức đồ ăn của mình mà người trong nhà cũng không thể sử dụng sao? Có đúng không?"
Ôn Noãn dừng bàn tay gõ cửa lại, hờ hững nhìn ông Ôn: "Không phải người ngoài, chỉ là còn không bằng người ngoài mà thôi! Ông nội, đưa công thức món ăn cho đại bá, người thân là đại bá này sẽ cho bọn cháu bạc đề mua đất xây nhà sao? Nếu không xây nhà, ông có biết nhà bọn cháu có thể sẽ bị đông chết trong mùa đông này không? Ông nội, chỉ còn chút ít tình thân còn lại cũng đừng để vì tính kế mà mất hết! Sự lương thiện của người khác không phải là cái cớ để các ông tính kết"
Từ trong ký ức của nguyên chủ, nàng không thích cũng không đến mức chán ghét người ông nội này.
Bởi vì mỗi lần ông ấy làm ra chuyện khiến người thất vọng buồn lòng, ngay sau đó ông ấy sẽ làm một ít việc làm người ta ấm lòng.
Nói trắng ra bản chất con người ông ấy là thiện lương, nhưng lỗ tai mềm, dễ bị người khác xúi giục, làm ra một số việc hồ đồ.
Nhưng con người có thể ngủ ngốc nhất thời, lại không thể ngu ngốc một đời!
Trong mấy đứa con trai, ông ta yêu thương con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn cả, việc này không có gì, trên đời cha mẹ bất công cũng không hiếm thấy.
Nhưng nghe người khác nói hai câu là đi tới tính kế gia đình của một con trai khác thì ai chịu nổi!
Lúc này Vương thị mở cửa ra: "Noãn nhi, đừng để ý ông ta! Cháu vào đi!"
Ôn Noãn nghe lời đi vào, đã nói đến nước này rồi, nàng cũng không còn gì để nói nữa.
Nếu ông tỉnh ngộ thì kính ông, còn nếu ông ấy vẫn không chịu ngộ thì sau này nên như thế nào thì vẫn như thế đó.
Vương thị nhìn ông Ôn, vẻ mặt thất vọng: "Lão nhân, tửu lầu kia làm sao có được, tôi không tin ông không biết! Chuyện trước kia tôi không so đo, hiện tại nhà tôi cũng càng ngày càng tốt! Tôi xin ông đừng giúp đỡ Chu thị tới tính kế tôi! Đừng làm phiền tôi!
Trước khi gả cho ông, tôi chưa từng chịu khổ, sau khi gả cho ông, có đau khổ gì tôi cũng gánh chịu hết! Hiện tại tôi dọn ra rồi, không có ông, tôi phát hiện tôi lại không cần chịu khổ! Tôi không nghĩ chịu khổ nữa, đời này tôi chịu khổ đủ rồi! Cho nên tôi cầu xin ông, ông đừng đến hại tôi nữa! Muốn công thức món ăn kia đúng không? Đại Lang giúp chúng tôi bồi thường hai trăm lượng bạc thì chúng tôi sẽ nói cho hắn công thức món ăn này! Được rồi, ông có thể quay trở về trả lời Chu thị rồi!"
Nói xong câu cuối cùng, có lẽ là nhớ tới chuyện năm xưa, khóe mắt của Vương thị trở nên đỏ bừng.
Nếu có thể, Vương thị thật sự muốn dùng một cây gậy đánh cho ông Ôn tỉnh lại!