Chương 1365: Ăn Nhịp Với Nhau
Chương 1365: Ăn Nhịp Với NhauChương 1365: Ăn Nhịp Với Nhau
Thập Thất hoàng đệ từ trước đến nay luôn khôn khéo, tuyệt đối không thể bị hắn phát hiện!
Nếu không chỉ sợ ông ấy sẽ phải ngồi trên ngôi vị hoàng đế này mãi!
Hoàng Thượng ngoài mặt giống như không có việc gì nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, giả vờ tức giận nói: "Nói hươu nói vượn! Giang sơn là thứ có thể chắp tay nhường lại sao? Đệ xem tram là hôn quân sao! Đệ nhìn xem bạc trong quốc khố đi, việc cải tạo xây dựng những khu du lịch này vừa thấy đã biết là việc đốt bạc, hiện tại đầu trẫm to cả ra! Làm gì còn có bạc để làm việc này, trừ khi tìm được quốc khố tiền triều! Việc này là chuyện tốt, nhưng phải làm chậm một chút, chờ quốc khố triều đình sung túc hơn rồi lại nói!"
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy thì gật đầu: "Cũng đúng!"
Hoàng Thượng không muốn nói chuyện tiếp với Nạp Lan Cẩn Niên, miễn cho càng nói càng bị hắn phát hiện tâm tư của mình, hắn hạ lệnh tiễn khách: "Trãm muốn phê duyệt tấu chương, đệ giúp đỡI"
Nói xong, Hoàng Thượng đẩy một đống lớn tấu chương bên cạnh về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy vậy thì đứng lên, hành lễ: "Hoàng huynh, chỗ thần đệ vẫn còn một đống tấu chương chưa được phê, thần đệ cáo luil"
Nói xong, hắn liền lui xuống.
Hoàng Thượng thấy hắn đi rồi liền nhẹ nhàng thở ra.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị Thập Thất hoàng đệ phát hiện tâm tư của mình!
May mắn, ông ấy cũng có pháp bảo!
Hoàng Thượng liếc nhìn một đống tấu chương kia một cái.
Hừ, lại phê duyệt thêm một hai năm, lão tử sẽ vĩnh viễn nói lời tạm biệt với các ngươil
Hoàng Thượng mơ mộng những khát khao tốt đẹp, hát vài ba câu rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Mấy ngày hôm nay, Tuệ An quận chúa cùng Thập Thất hoàng đệ đồng thời ra tay, công việc làm ăn của những thôn dân nghèo khó vùng lân cận kinh thành đã được giải quyết, ông ấy có thể không vui sao?
Ngày hôm sau
Ôn Noãn tự mình đi đến thôn Thị Đầu tìm được lý trưởng và nhóm thôn trưởng để thương lượng việc này.
Nhóm thôn trưởng vừa nghe liền đồng ý!
Bọn họ thậm chí muốn lập tức khua chiêng gõ trống thông báo với thôn dân đến thương lượng việc này.
Thôn dân nghe xong đều đồng ý!
Đề nghị của Ôn Noãn là chuyện tốt với bọn họ, hơn nữa thôn dân không cần ra bạc, chỉ cần phụ trách trồng cây, lót đường, xây nhà, cửa hàng, tài liệu đều là người ta cung cấp.
Rồi sau khi danh lam thắng cảnh được xây dựng xong, tiền vé vào cửa đều thuộc về thôn bọn họ chia với nhau, bọn họ chỉ cần bỏ ra sức lực, về sau sẽ có vô số tiền bạc cuồn cuộn thu vào, cớ sao mà không làm, sức lực không dùng hết, người nghèo không sợ cái này, bọn họ không sợ dùng hết sức lực!
Họ chỉ sợ rằng sức lực của mình không có nơi nào để dùng!
Lúc này có thể nói là ăn nhịp với nhau.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn tự mình đến thôn Thị Đầu, dẫn dắt nhóm thôn trưởng, cùng một số thôn dân phụ trách quy hoạch, cùng lúc đó, một số cây mai và cây đào cũng được vận chuyển đến thôn Thị Đầu, thôn trưởng lập tức sắp xếp những thôn dân đang rảnh rỗi ở trong nhà ra quy hoạch nơi trồng cây mai và cây đào. Những ngày tiếp theo, On Noãn đi đến Lâm gia thôn nhìn xem tình hình xây dựng phòng nấm, sau đó lại xuất hiện ở thôn Thị Đầu.
Phủ Tam hoàng tử
Tam hoàng tử mỗi ngày vẫn sai người lưu ý động tĩnh của Ôn Noãn.
Chẳng qua hắn không thấy phương án của Ôn Noãn, mà những thôn dân đó cũng không có người nguyện ý lộ ra bọn họ đang làm gì, hắn cũng không dám làm người tìm hiểu quá rõ ràng, miễn cho Nạp Lan Cẩn Niên phát hiện.
Bọn họ thấy rất nhiều cây mai và cây đào được vận chuyển đến, chỉ cho rằng Ôn Noãn hợp tác với thôn dân nơi đó trồng cây ăn quả để làm giàu.
Phương pháp này thực sự phù hợp với vùng núi hẻo lánh như vậy.
Chẳng qua Tuệ An quận chúa thế mà còn lót đường cho nơi đó?
"Tuệ An quận chúa quả nhiên giàu có!" Giờ phút này, trong lòng Tam hoàng tử đều hoài nghi quốc khố tiền triều thật sự bị Tuệ An quận chúa cùng Vương Kiêu giấu đi!
Con phố cửa hàng ở ngoài thành cũng đã xây xong, đường cũng đã làm xong!