Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1369 - Chương 1376: Nhìn Thấy Toàn Bộ Kinh Thành

Chương 1376: Nhìn Thấy Toàn Bộ Kinh Thành Chương 1376: Nhìn Thấy Toàn Bộ Kinh ThànhChương 1376: Nhìn Thấy Toàn Bộ Kinh Thành

Nhưng mà năm nay Tuệ An quận chúa chỉ mới mười bốn, lại không phải đại thọ gì, lại chỉ là một tiểu bối!

Nàng có tài đức gì?

Lý Uyển Uyển nghe thấy Thất hoàng tử cũng đến An Quốc Công phủ mừng sinh nhật Tuệ An quận chúa thì tức giận đến đen mặt!

Thất hoàng tử đến An Quốc Công phủ mừng sinh nhật Tuệ An quận chúa sao?

Vậy hôm nay nàng ta cố ý trang điểm tỉ mỉ, lên trên núi hứng nửa ngày gió núi, không phải là vô ích sao?

Quả thật là trở thành trò cười.

Khoan đã, Thất hoàng tử vì sao lại đến phủ An Quốc công mừng sinh nhật Tuệ An quận chúa?

Nàng ta cho rằng Thất hoàng tử thích nữ tử xinh đẹp, tuy không muốn thừa nhận nhưng dung mạo của Tuệ An quận chúa thật sự là sắc đẹp mà thế gian khó gặp!

Lý Uyển Uyển vò chiếc khăn trong tay, nhìn theo bóng dáng của Ôn Noãn trong lòng nổi cơn giận: Đúng là đồ tiện nhân hay đi quyến rũ nam nhân, gặp người nào quyến rũ người đói!

Đặng Lạc Sam và Hoàng Hằng Hi giờ phút này trong lòng cũng đầy cảm xúc ngổn ngang.

Hoàng thượng còn đích thân đến phủ An Quốc công để mừng sinh nhật Tuệ An quận chúa?

Chuyện này thật sự không chỉ khiến người ta thèm muốn, mà còn thật sự khiến người ta ghen tị vô cùng!

Đây là vinh dự lớn nhất trong thiên hạ, vinh quang lớn nhất!

Nếu như ngày đó sinh nhật của các nàng, Hoàng thượng có đích thân đến cửa mừng sinh nhật của các nàng, như vậy bọn họ đã có Hoàng thượng là chỗ dựa, sau này các nàng có gả cho nhà nào thì ai dám tỏ thái độ với các nàng!

Hoàng Hằng Hi cảm thán một câu: "Tuệ An quận chúa thật là may mắn!"

Cẩn vương yêu thương không nói, Hoàng thượng và Thái Hậu cũng đều rất thích nàng!

Quá lợi hại!

Lý Uyển Uyển không nói gì, là do tức đến không nói nên lời.

Gần đây nàng ta muốn tìm cách gặp mặt Thất hoàng tử, nhưng dù thế nào cũng không gặp được, rất vất vả mới đợi đến tết trùng cửu(*) hôm nay, nghĩ Thất hoàng tử cùng An Thân vương, Thế tử sẽ đến để đăng cao, nàng ta đã sớm hẹn người đến nơi này, dự tính cùng Thất hoàng tử vô tình gặp gỡ, không ngờ Thất hoàng tử thế mà lại đi mừng sinh nhật của Ôn Noãn, nàng ta không tức mới là lại

Trong lòng Hàn Thi Ngữ cũng không thoải mái, nhưng bề ngoài của nàng ta vẫn là vẻ thản nhiên, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta cười nói: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi!"

"Được!" Đặng Lạc Sam lập tức đồng ý.

Mà những người khác nhất thời mất hứng cũng gật đầu.

Người này còn tức hơn so với người kial

Lan Đình các.

Nằm trên đỉnh núi cao nhất núi Thanh Long, có thể quan sát cả kinh thành, nhìn không sót một thứ gì.

Đứng ở trên đỉnh Lan Đình các giống như cả thiên hạ đều ở dưới chân.

Đây là tháp canh mà Thái tổ hoàng đế đã bỏ ra sức người sức của để xây dựng khi đang đánh thiên hạ. Năm đó ngũ quốc tranh giành nhau, Nạp Lan quốc sở dĩ có thể bảo vệ được kinh thành không thể không có công của Lan Đình các.

Lan Đình các được nhiều binh lính canh phòng nghiêm ngặt, cứ mười hai canh giờ sẽ đều có binh lính đến thay ca, trông coi bốn phía bảo vệ kinh thành.

Hai người sau khi đi đến vùng cấm, bên đường có một binh lính đi đường hành lễ.

Đi lên đỉnh núi, đi lên Lan Đình các, tâm nhìn lập tức trở lên rộng lớn.

Có cảm giác như cả thiên hạ nằm dưới chân và đưa tay ra có thể bắt được vì sao.

Một võ tướng canh giữ bên ngoài đình, cung kính hành lễ với hai người: "Mạt tướng tham kiến Cẩn vương, Tuệ An quận chúa!”

Vị võ tướng này là đường đệ của Trấn Quốc Công, Dương Hành Minh, ông đã trấn thủ ở Lan Đình các được hơn mười năm.

Sắc mặt Nạp Lan Cẩn Niên hơi dịu lại: "Không cần đa lễ, Bổn vương cùng Tuệ An quận chúa lên đây tham quan một chút."

"Dạ!" Dương Hành Minh thức thời lui xuống, không làm phiền bọn họ.

Thủ vệ bốn phía sau khi hành lễ thì tựa như cây tùng đứng giữa gió lạnh cũng không hề nhúc nhích.

Gió trên đỉnh núi có chút lớn, Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy áo choàng do Trần Hoan đưa qua rồi choàng lên cho Ôn Noãn.

Nạp Lan Cẩn Niên lấy một cái kính viễn vọng của Lâm Phong đưa đến: "Muội nhìn đi."
Bình Luận (0)
Comment