Chương 1381: Tấm Lòng Của Các Thôn Dân
Chương 1381: Tấm Lòng Của Các Thôn DânChương 1381: Tấm Lòng Của Các Thôn Dân
Bởi vì ở bên ngoài cũng quen biết được vài ngày, cũng biết nàng là Tuệ An quận chúa, nhưng lại rất thức thời, khi ở trước mặt mọi người thì vẫn gọi nàng là Ôn cô nương
Ôn Noãn nghe thấy tiếng gọi mình, nàng vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, đã thấy được những thôn dân cùng thôn trưởng quen thuộc.
Nàng ghì cương ngựa, sau đó cưỡi ngựa quay đầu đi đến bên cạnh bọn họ, sau đó nàng xoay người xuống ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên hiển nhiên cũng đi theo phía sau Ôn Noãn
Những thôn dân đều vây quanh đến chào hỏi: "Thập Thất công tử, Ôn cô nương, thật trùng hợp khi gặp hai người ở đây!"
"Ôn cô nương! Chúng tôi còn đang định đi tìm cô nương đó!"
Ôn Noãn nhìn một hàng dài của bọn họ, nàng chỉ lên xe đẩy tay của bọn họ hỏi: "Các người vào thành bán đồ sao? Lúc này vào thành, mọi người có kịp ra khỏi thành không?"
Cửa thành sẽ đóng lại khi trời tối xuống.
Mà hôm nay cũng không phải phiên chợ mà đúng không?
Dù có thì cũng đều tập hợp vào buổi sáng mới đúng!
Lâm thôn trưởng khoát tay: "Không phải, chúng tôi đến cũng không phải bán gì, mà chúng tôi nghe nói hôm nay là ngày sinh nhật của Ôn cô nương, đây đều là những tâm ý nho nhỏ của các thôn dân muốn tặng Ôn cô nương!"
Những thôn dân khác cũng gật đầu theo: "Đúng, mỗi hộ gia đình trong thôn Thị Đầu của chúng tôi đều chuẩn bị một chút tấm lòng để tặng cho cô nương! Chúc Ôn cô nương sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
"Thôn Lâm gia của chúng tôi mỗi nhà cũng đều có chuẩn bị, tất cả đều nằm trong xe đẩy tay này! Chỉ là chút tấm lòng nhỏ nhưng thể hiện sự kính trọng của chúng tôi! Chúc Ôn cô nương sinh nhật vui vẻ, mỗi năm đều có ngày hôm nay, tuế tuế bình an了
"Còn có thôn Trương gia của chúng tôi cũng có chuẩn bị! Chúc cô nương sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
"Chúng tôi cũng đã dự tính chúc Ôn cô nương sinh nhật vui vẻ, gia đình hạnh phúc, cùng Thập Thất công tử trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!"
Thôn trưởng cùng những thôn dân đều ở ngay bên ngoài cửa thành chúc phúc cho Ôn Noãn.
Những lời hay ý đẹp này nói ra cũng không tốn tiên, nên sau khi nói xong lời cuối cùng, ngay cả lời chúc năm nay đám cưới, ba năm sinh hai đứa cũng nói ral
Chuyện này cũng không trách bọn họ, vì bọn họ vốn dự tính đem những vật này đưa đến Đào Nhiên Cư, dù sao thì phủ Quốc công cũng có chức vị cao, mặc dù con phố kia không có quy định không cho bá tánh đi vào, nhưng những dân chúng này rất tự giác cũng tránh đi con phố kia, để tránh cho vô tình đắc tội quý nhân.
Cho nên mọi người đều thống nhất bàn bạc đem đồ vật đưa đến Đào Nhiên Cư, mà hiện tại lại có thể gặp được Ôn Noãn ở ngoài cửa thành, có thể tự mình nói lời chúc phúc gửi đến nàng, điều này thật tuyệt vời!
Ôn Noãn bị hành động của bọn họ làm cho cảm động, nhưng bởi vì những câu chúc phúc của bọn họ khiến cho dở khóc dở cười, nàng vội ngăn bọn họ: "Cảm ơn mọi người, ta xin nhận tấm lòng của mọi người, nhưng mà không cần tặng ta những món này đâu! Thật đó!"
Ôn Noãn đi giúp những thôn nghèo nhất gần kinh thành, hiện tại hãy nhìn những gì họ gửi đến cho nàng, gà, vịt, ngỗng, giỏ trứng.
Chắc chắn là đã lấy những gì tốt nhất trong nhà ral
Sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nhận?
Thôn dân lập tức nói: "Không phải là đồ đáng giá gì, đều là những thứ ở trong nhà nuôi trông! Không tốn tiền, Ôn cô nương cứ nhận đi!"
"Đúng vậy, không đáng giá bao nhiêu tiền, Ôn cô nương nhận lấy đi! Chút tâm ý nho nhỏ này không là gì đâu!"
"Đúng vậy, cô nương nhận đi! Chúng tôi đều mang những thứ này từ bên ngoại 6 đến, dù thế nào cũng không thể lại mang vê!"
Tình cảm này không thể từ chối nữa, nếu tiếp tục từ chối thì chính là ghét bỏ!
Ôn Noãn nhân tiện nói: "Nhưng mà có nhiều đồ như vậy, ta cũng ăn không hết mà dùng cũng không hết. Như vậy đi, ta chọn vài món, còn bao nhiêu thì mọi người đem về, được không?"