Chương 1385: Sao Lại Mắng Mình?
Chương 1385: Sao Lại Mắng Mình?Chương 1385: Sao Lại Mắng Mình?
Đám người Hộ Bộ thượng thư và Binh Bộ thượng thư cúi đầu, bả vai run rẩy không ngừng!
Thất hoàng tử đến để chọc cười đúng không!
Hoàng Thượng suýt chút nữa đã trợn trắng mắt, ông hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thất hoàng tử một cái: "Câm miệng!"
Thất hoàng tử sờ cái mũi, không nói lời nào.
Rõ ràng là Thập Thất hoàng thúc chọc phụ hoàng, vì sao người bị mắng lại là mình?!
Hoàng Thượng quyết định không quan tâm đến bọn họ.
Người nào người nấy ai cũng đáng giận!
Ông nhìn thoáng qua những món quà mà bá tánh đưa đến, bên trong là một ít gia cầm nhà nuôi và mấy loại lương thực tự trồng trong đất, không đáng bao nhiêu bạc, nhưng mà được chọn lựa rất kỹ càng, vô cùng có tâm!
Ai, khi nào, bá tánh mới có thể tặng cho ông chút thọ lễ như thế này chứ!
Tuy rằng ông không thiếu mấy thứ này, nhưng nếu bá tánh có thể chủ động tặng, ông đây làm Hoàng Thượng cũng có chút cảm giác thành tựu!
Trời mới biết ông dậy còn sớm hơn cả gà, ngày nào cũng vào triều sớm, ngủ còn trễ hơn cả mấy nữ tử ở thanh lâu, chỉ vì phê duyệt tấu chương!
Cũng chẳng dễ dàng!
Ông lao tâm lao lực, cần chính yêu dân, đáng tiếc bá tánh không nhìn thấy!
Ail
Hoàng Thượng cũng chỉ chua xót ngậm ngùi một lúc, nhưng mà ông cũng biết Hoàng Thượng ông đây cũng được bá tánh thầm đánh giá rất cao trong lòng!
Hoàng cung được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, dù bá tánh có muốn tặng đồ cho ông cũng chẳng có cửa!
Hoàng Thượng tự an ủi bản thân một phen, sau đó ông liếc mắt một cái đánh giá khắp nơi, không nhìn thấy Ôn Noãn, không khỏi nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Quận chúa Tuệ An đâu?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Đưa tiễn các thôn dân ở ngoài."
Hoàng Thượng nghe xong, cảm thấy hẳn nên nhanh chân chạy đến xem thử Ôn Noãn trò chuyện với các bá tánh như thế nào, làm sao để được lòng dân!
Hoàng Thượng còn chưa đi đến cửa phủ, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Ôn Noãn và thôn dân, ông không khỏi dừng bước chân, cũng không đến gần cửa phủ.
Nhóm Ôn Hậu, Thất hoàng tử, Hộ Bộ thượng thư đương nhiên cũng đi theo đến đây, thấy Hoàng Thượng dừng lại, bọn họ cũng đứng lại theo.
Cách một bức tường, Ôn Noãn nói với thôn dân: "Cảm ơn mọi người đã tặng nhiều quà như thế cho ta. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, lúc này, chắc cửa thành đã đóng. Ta sai người đặt ba bàn ở Đào Nhiên Cư, hơn nữa còn đặt thêm mấy phòng ở khách điếm, mọi người đi theo Lâm công tử đến Đào Nhiên Cư ăn cơm, cơm nước xong, liền đi sang khách điếm đối diện ở lại một đêm, ngày mai rồi ra khỏi thành về nhà!"
Thôn dân nghe xong lời Ôn Noãn nói, lại xua tay, lại lắc đầu:
"Như vậy sao được, Đào Nhiên Cư rất đắt, chúng tôi không đi đâu! Chúng tôi cũng không muốn đến khách điếm, chúng tôi chỉ mang theo chút quà đến tặng cho quận chúa, là chút tâm ý, cũng không phải để quận chúa tiêu pha như thất"
"Đúng thế, chúng tôi không đi! Chúng tôi đi mua một cái màn thầu ăn là được rồi, sau đó đi bộ đến gần cửa thành, nằm trên xe đẩy ngủ một đêm là được! Nghe nói một đĩa thức ăn tại Đào Nhiên Cư có giá tận mười mấy lượng bạc! Một đêm tại khách điếm trong kinh thành cũng rất đắt!"
"Quận chúa Tuệ An không cần phải thế, quá tốn kém, trong lòng chúng tôi cũng thấy xấu hổi Sao có thể mang thêm phiền phức cho ngài chứ! Chúng tôi nhiều người như thế..."
Các thôn dân ngươi một lời ta một chữ vội vàng từ chối.
Ôn Noãn cười trấn an nói: "Không lãng phí, Đào Nhiên Cư là do ta mở. Khách điếm cũng không phải là mỗi người ở một phòng, là hai người ở chung trong một phòng, không tốn bao nhiêu bạc. Hôm nay mọi người có tâm! Mọi người đưa nhiều đồ tới như thế, ta cũng thấy hổ thẹn! Ăn lộc của vua thì phải gánh nỗi lo thay cho vua, Hoàng Thượng luôn hướng về bá tánh, muốn các bá tánh nghèo khổ có thể được hưởng cuộc sống cơm no áo ấm, liền phái ta và Cẩn Vương đến giúp đỡ mọi người. Để mọi người có công việc làm, sớm ngày được hưởng cuộc sống cơm no áo ấm! Ta cũng chỉ phụng mệnh của Hoàng Thượng mà làm việc thôi, sau này không cần đưa nhiều quà như thế. Đây là việc ta nên làm!"