Chương 1399: Bán Phủ Thừa Tướng Cũng Không Đủ Trả
Chương 1399: Bán Phủ Thừa Tướng Cũng Không Đủ TrảChương 1399: Bán Phủ Thừa Tướng Cũng Không Đủ Trả
Trên sổ sách cũng không có nhiều như vậy?
Vậy rốt cuộc đã mua bao nhiêu thứ?
Bà ta lập tức ngồi dậy, nhận lấy xấp hóa đơn.
Ba mươi vạn lượng!
Mười vạn lượng!
Năm vạn lượng!
Mệnh giá nhỏ nhất cũng là một vạn lượng!
"Râm!"
Hai mắt của Thừa tướng phu nhân tối sâm, cả người lập tức thở gấp sau đó ngã bất tỉnh!
Nha hoàn sợ đến mức tim đập lỡ nhịp, vội kêu lên: "Phu nhân!"
Sau đó nàng ta vươn tay dùng sức ấn vào nhân trung của Thừa tướng phu nhân!
Cũng không cần gọi đại phu!
Gần đây phu nhân rất hay ngất xỉu, nên nàng ta cũng rất có kinh nghiệm!
Thừa tướng phu nhân dần trấn tĩnh lại.
Nha hoàn lập tức nói: "Phu nhân, sấp hóa đơn này phải làm sao bây giờ?"
Thừa tướng phu nhân vừa nghe hai chữ hóa đơn lại muốn bất tỉnh.
Nha hoàn lập tức nói: "Phu nhân, người đừng nên bất tỉnh nữa! Giấy tờ này còn chưa kết toán! Người có muốn trả hàng không?!"
Hai chữ trả hàng này lập tức khiến Thừa tướng phu nhân tỉnh táo lại: "Trả! Lập tức trả! Uyển Uyển sẽ không thể không hiểu chuyện mà mua nhiều đồ như vậy! Tình hình trong nhà nàng cũng không phải không biết rõ! Chắc chắc những người đó đã gửi nhầm người rồi!"
Mấy chục vạn lượng, bán phủ Thừa tướng đi cũng không dul
Vì vậy Lý quản gia cam một xấp hóa đơn vội vàng đi ra ngoài cửa phủ, nói với những tiểu nhị mang hàng tới: "Tiểu thư nhà ta không có mua những thứ này, có khi nào các ngươi đã nhầm rồi không? Nơi này là Lý phủ! Phủ Thừa tướng!"
Tiểu nhị: "Không có sail Chính là cô nương của Lý phủ nhà Thừa tướng đã về hưu, do Lý cô nương mual Có thể mời Lý cô nương ra đối mặt, đúng hay không sẽ tự khắc biết!"
Lý quản gia: ".. Cô nương nhà ta vẫn chưa trở về!"
Vì sao còn phải nhất định nói đã về hưu chứ?"
"Không sao, chúng ta có thể ở chỗ này chờ Lý cô nương trở về!"
Lý quản gia: ". “
Chờ tiểu thư về?
Vậy thì sao chứ?
Tiểu thư trở về thì cũng phải trả hàng!
Nhiều đồ như vậy chất đống ở cửa phủ còn có nhiều người thế này, chắc chắn sẽ có người đến xem náo nhiệt, ngày mai chẳng phải cả thiên hạ đều biết, phủ của bọn họ không mua nổi đồ nên phải trả hàng sao? Lý quản gia sửa lời nói: "Thật sao? Nhưng ma phu nhân của ta đã nói ba ay đã mua những vật như thế này rồi! Có lẽ tiểu thư nhà ta không biết! Hiện tại hai người cùng mua nhiều thứ như vậy cũng không dùng hết! Chúng ta không cần nữa, trả hàng về! Các người đều mang đi hết di
Mấy người chuyển hàng đã được chương quầy nhắc nhắc nhở từ sớm, lần này đưa hàng sẽ không thuận lợi!
Nhiều đồ vật như vậy, bọn họ đều chuyển đến đây hết!
Nếu có thể thành công để người của phủ Thừa tướng nhận, vả lại còn trả bạc thì phí chạy chân của bọn họ sẽ được nhận là mười lượng bạc.
Vì vậy tiểu nhị của cửa hàng bạc đã trợn mắt, kinh ngạc lên tiếng trước:
"Hàng đã mua rồi còn muốn trả lại? Không thể được! Trấn điếm chi bảo của cửa hàng bạc Thụy An chúng ta khắp thế giới này chỉ có một cái, viên kim cương màu vàng này hiếm thấy nhất trên đời! Làm sao đã mua rồi còn muốn trả lại! Chẳng lẽ đường đường là phủ Thừa tướng mà không có bạc sao?"
Tiểu nhị của Tứ Quý Nhu Thường cũng nhíu mày: "Không phải chứ? Không có bạc vì sao còn mua nhiều thứ như vậy! Trả hàng?! Như vậy chẳng phải hại người ta sao? Các người có biết những hàng có sẵn trong cửa hàng của chúng ta hôm nay đều đã được bán hết! Có bao nhiêu người đều chọn bộ quần áo này, nhưng đã bị các người giành trước một bước! Nếu đã không có bạc để trả thì mua làm gì! Như vậy chẳng phải cản trở việc buôn bán của người ta sao?"
"Thật là, còn nghĩ mình là thiên kim của phủ Thừa tướng sao?! Thế mà ngay cả chút bạc cũng không lấy ra được! Mua không nổi thì cũng đừng giả vờ là kẻ nhiều tiên! Hại chúng ta phí công vô ích!"