Chương 1401: Tranh Cãi
Chương 1401: Tranh CãiChương 1401: Tranh Cãi
Sau đó hắn cố ý lớn giọng ồn ào: "Lý quản gia, nếu muốn trả hàng thì phải lập tức bồi thường tiền cho chúng ta! Chúng ta còn phải đem những món này đưa về trong cửa hàng nữa! Phủ Thừa tướng các người không cần, nhưng bên ngoài có rất nhiều quý nhân đang muốn! Các món hàng này chỉ cần được đặt lên giá trong cửa hàng đều sẽ được bán sạchil"
Những tiểu nhị kia cũng được dạy dỗ như Trương Viễn, cho nên chỉ vừa nhận được ám chỉ của Trương Viễn bọn họ đã nhìn qua, sau đó nhận ra có xe ngựa đang chạy đến đây.
Cộng thêm lời nói vừa rồi của Trương Viễn, bọn họ đã lập tức hiểu được!
Bọn họ cũng lập tức lớn tiếng nói: "Đúng vậy, muốn trả hàng thì phải nhanh chóng bồi thường phí vận chuyển đi! Đừng có kéo dài thời gian làm chậm trễ công việc của chúng ta! Chúng ta còn rất nhiêu hàng cần phải giao nữal"
"Mau đi, thanh toán bạc chúng ta sẽ lập tức đi! Đừng cản trở công việc buôn bán của cửa hàng chúng tai Chúng ta còn bề bộn nhiều công việc lắm!"
Lúc này xe ngựa của Lý Uyển Uyển cũng đã dừng lại.
Nàng ta vừa thấy có nhiều xe ngựa dừng trước bên ngoài cổng nhà mình, trong lòng cũng vui mừng không ngớt!
Thất hoàng tử quả nhiên đã đưa đến những gì hắn tặng nàng tal
Nàng ta vừa xuống xe ngựa, đã thấy mấy tiểu nhị vẻ mặt kích động nói với Lý quản gia về chuyện trả hàng!
Bởi vì quá ôn ào nên nàng ta cũng không nghe rõ lắm.
Hiện tại tình huống ở trong nhà, nàng ta cũng biết rõ, tiền trong sổ sách hiện tại chỉ còn một ngàn lượng!
Cho nên Lý quản gia nhất định nghi ngờ mấy chục vạn lượng này là do nàng ta mua, nên muốn trả hàng!
Nếu do chính nàng ta mua, thì thật sự sẽ không mua nhiều đồ như vậy!
Nhưng mà những thứ này là của Thất hoàng tử tặng cho nàng ta.
Nàng ta lập tức mỉm cười đi lên nói với Lý quản gia: "Quản gia những thứ này đều là của ta, cứ để cho bọn họ đem vào đi!"
Tiểu nhị vận chuyển hàng nghe xong lời của Lý Uyển Uyển nói, cũng lập tức nói theo: "Lý cô nương, cô nương trở về rồi! Quản gia của cô nương nói muốn trả hàng, mấy thứ này không phải do cô nương mua! Cho dù chúng ta nói thế nào thì ông ta cũng muốn trả hàng."
"Đúng vậy! Ông ta nói chúng tôi đã vận chuyển đến sai nơi! Lý cô nương, cô nương mau nói cho quản gia của mình biết, những thứ này là của cô nương đi! Vừa rồi ông ấy kiên quyết muốn trả hàng, như vậy chẳng phải đã xem những phu xe như chúng ta trở thành khỉ để đùa giỡn sao?"
"Lý cô nương, cô nương...'
Nghe xong những lời cáo trạng không ngừng của những tiểu nhị chuyển hàng, Lý Uyển Uyển vội nói lời trấn an: "Xin lỗi các vị, là do quản gia của ta không biết rõ mọi chuyện, những thứ này đều là của ta! Vất vả mọi người rồi!"
Lý Uyển Uyển nói xong nhìn thoáng qua nha hoàn của mình.
Nha hoàn lập tức hiểu ý, nàng tiến lên một bước cho mỗi tiểu nhị một lượng bạc làm phần thưởng.
Hai mắt Lý quản gia suýt nữa tối sầm rồi ngất xỉu giống như Thừa tướng phu nhân!
Nhưng mà ông ta không thể ngất được!
Nhiều người như vậy, nếu không trả hàng thì cũng không có bạc để lấy ral
Ngày mai cả đế đô đều biết, phủ Thừa tướng đột nhiên nghèo rớt mồng tơi! Sau này chỉ sợ cô nương không ga ra ngoài được!
"Tiểu thư, phu nhân nói..."
Lý Uyển Uyển cắt ngang lời của Lý quản gia: 'Không sao, việc này ta sẽ giải thích với mẫu thân! Lý bá, còn không mau đem cửa phủ mở ra để người ta đưa hàng hóa vào?"
Lý Uyển Uyển nói xong, lại nói với những tiểu nhị giao hàng: "Hôm nay vất vả mọi người rồi!"
Những tiểu nhị cầm một lượng bạc trong tay, mỉm cười nói: 'Không vất vả, không vất vả! Là điều nên làm!"
Lý quản gia như muốn chết, ông ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Tiểu thư, phu nhân đã mua những thứ này cho tiểu thư rồi! Nên những món này thật sự không cần nữa!"