Chương 1404: Thất Hồn Lạc Phách
Chương 1404: Thất Hồn Lạc PháchChương 1404: Thất Hồn Lạc Phách
"Lão gial"
"Chat"
Lý Uyển Uyển cùng Lý quản gia không đợi được mà đồng thanh nói.
Tim của Lý Thừa tướng đập một cái.
Lý Uyển Uyển liếc mắt cho Lý quản gia một ánh mắt cảnh cáo.
Lý quản gia: "..."
Phu nhân, ông ta đã cố hết sức rồi!
Phải làm sao khi tiểu thư cũng là chủ tử của ông ta, ông ta không thể không kính trọng.
Lý Uyển Uyển nói với Lý Thừa tướng: "Cha, những người này đến để giao hàng."
Giao hàng?
Không phải đến đòi nợ sao?
Trong lòng Lý Thừa tướng cũng đã bình tĩnh: "Vậy để cho người ta đưa vào trong đi! Đều đứng ở ngoài cửa phủ còn ra thể thống gì!"
Người nào không biết còn tưởng phủ của bọn họ lại xảy ra chuyện gì lớn!
Thấy nhiều người vây xem náo nhiệt như vậy.
Lý quản gia muốn nói gì đó, nhưng Lý Uyển Uyển lại liếc mắt một cái.
Lý quản gia: "..."
Lý quản gia không dám nói, nhưng Trương Viễn chê chuyện còn chưa lớn, hắn lấy phần hóa đơn mà trước khi đi đã được chưởng quầy đưa thêm, hắn đem hóa đơn đó đưa cho Thừa tướng đại nhân: "Đại nhân, đây là hóa đơn, làm phiền đại nhân xem xong sổ sách kết toán, chúng tôi sẽ đưa hàng hóa vào!"
Tiểu nhị khác cũng đưa hóa đơn cho Lý thừa tướng.
Lý Thừa tướng: "...
Hóa đơn, chi bạc?
Còn chưa trả bạc?
Ông ta đúng là đã yên tâm quá sớm!
Quả nhiên! Đúng là! Là đến để đòi nol
Nhiều người nhìn như vậy, Lý thừa tướng cố gắng nhận hết những hóa đơn nợ đó, sau đó đôi mắt già đến không còn mở được của ông ta đã trở nên to như chuông đồng.
Lý Thừa tướng kinh hãi hét lên: "Ba mươi vạn lượng?!"
Ông ta cảm thấy như nổ đom đóm mắt!
Trương Viễn mỉm cười nói: 'Đại nhân, đúng vậy, những thứ ở trong cửa hàng bạc của chúng tôi đều là vật rất có giá trị! Lý cô nương đúng là có mắt nhìn!"
"Cửa hàng của chúng tôi cũng vậy. Ai mua rồi cũng không hối hận! Nhưng nếu trả hàng thì phải đưa trả mấy trăm lượng! Mà mấy trăm lượng cũng không phải là con số nhỏ đúng không!"
Lý Thừa tướng nhìn từng tờ hóa đơn, cảm thấy cơn tức giận đang dâng trào!
Suýt chút nữa đã tắt thởi
Nhiều ngân lượng như vậy, trong phủ căn bản không lấy ra được! Lý Uyển Uyển vội đến đỡ ông ta: "Cha, chúng ta cho họ đem đồ vào trước rồi nói sau! Còn có rất nhiều người đang nhìn!"
Câu cuối cùng nàng ta nói rất nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Nàng ta biết cha rất coi trọng thể diện!
Lý Thừa tướng vừa nghĩ tới chuyện có nhiều người đang nhìn như thế thì cũng lập tức tỉnh táo!
Cho dù trong lòng ông ta đã sớm tức chết rồi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì, ông ta nhìn thoáng qua Lý Uyển Uyển, sau đó nói với những người chuyển hàng: "Mọi người chuyển đồ vật vào trong phủ trước đi, các ngươi vào phủ uống trà, chờ trong chốc lát, ta sẽ để cho phòng thu chi kết toán cho các ngươi."
Người đứng đầu đã lên tiếng, Lý quản gia cũng không thể không nghe theo!
Vì vậy đám người Trương Viễn được mời đi vào.
Lý Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Nhưng mà nhẹ nhõm không được bao lâu.
Lý Thừa tướng vốn có chút bạc riêng!
Ông ta là bất đắc dĩ mới cho người ta đi vào! Nhưng ông ta sắp tức gần chết rồi, điều này làm sao có thể lấy tiền từ quỹ chung ral
Quỹ chung cũng không có nhiều bạc như vậy!
Chẳng lẽ lấy số bạc riêng của ông ta ra?
Cho nên ông ta nói khẽ với Lý Uyển Uyển: "Mấy năm nay chẳng phải mẹ của con mỗi năm đều cho con chút tiền tiết kiệm sao? Con dùng số bạc này để trả đi! Con cũng biết gân đây phòng thu chỉ trong nhà không có bạc mà."
Lý Uyển Uyển như bị sét đánh giữa trời quang!
Số bạc đó được nàng ta cất ở dưới đáy hòm, để dùng khi nàng ta xuất giá!
Nàng ta muốn gả cho hoàng tử, trở thành hoàng tử phi!
Người nào trở thành hoàng tử phi mà không có mười dặm hồng trang!
Nàng ta vẫn chưa tiết kiệm đủ đâu, còn thiếu mười vạn lượng nữa!
Nếu lấy ra hết, vậy sau này nàng ta xuất giá thì phải làm sao đây?
Lý Uyển Uyển nghĩ đến đây thì cả người đã rét run.
Nàng ta đi vào phủ như cái xác không hồn.