Chuong 1420: Thua
Chuong 1420: ThuaChuong 1420: Thua
Cái gì lông mày bên trái khẽ nhướng, mười bước phải thua, lông mày bên phải khế nhướng, năm bước phải thual
Giữa mày giãn ra, ba bước phải thual
Tất cả đều không có!
Ha ha.
"Xác định! Đã hạ cờ là không hối hận!"
Khóe miệng của Ôn Noãn giật giật một chút, người đã đi lại 108 bước cờ trong bàn cờ này lại nói mình đã hạ cờ là không hối hận, ông ấy đang kể chuyện cười gì vậy?
Ôn Noãn cầm một quân cờ trắng lên, dứt khoát lưu loát đặt vào vị trí nào đó bị nàng cố ý dương đông kích tây, che giấu điểm phải chết.
"Vương gia, ngài thua.”
An Thân Vương: '...'
"Ván này không tính!"
Ôn Noãn: "..."
Nàng biết mài
"Vương gia, chúng ta đã đánh đến ván cờ thứ năm rồi!"
An Thân Vương lộ vẻ kinh ngạc nói: "Vậy sao? Không phải chỉ đánh một ván sao?"
Dù sao ông ấy có bệnh hay quên, người hoàng gia đều biết!
Tuệ An quận chúa cũng coi như một nửa người hoàng gia, không có khả năng Thập Thất hoàng đệ không nói cho nàng biết.
Ôn Noãn: "..."
Ngài lớn tuổi, ngài khá lớn, ta nhường ngài một chút đi!
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng nói từ tính tram thấp nào đó: "Hoàng huynh, huynh còn biết xấu hổ không vậy? Huynh bắt nat em dâu của mình như vậy sao?”
"Phụ vương, người đi ra ngoài cũng đừng nói cho ai biết người là phụ vương của conl" Hắn còn muốn nhìn Tuệ An quận chúa vẽ tranhI
Phụ vương vẫn luôn là quấn lấy nàng chơi cờ thì sao hắn nhìn thấy được?
Một lát nữa là bắt đầu thi đấu vẽ tranh rồi.
An Thân Vương: '...'
Hai tên tiểu tử thối này!
An Thân Vương bất đắc dĩ nói: "Chơi lại một lần! Một bàn cờ cuối cùng!"
Ôn Noãn gật đầu: "Có thể, nhưng mà không được đi lại, không được suy nghĩ lâu như vậy, chỉ được suy nghĩ mười giây!"
"Mười giây là cái gì?"
"Mười giây chính là mười lần ta hạ cờ, ngài cần phải hạ cờ, nếu không coi như ngài thua!"
"Được, mười giây thì mười giây! Tới, tới, tới, lại chơi một ván!"
An Thân Vương nói rồi lại đuổi người bên ngoài cửa sổ đi: "Các ngươi cút! Nếu lại quấy ray bổn vương chơi cờ, bổn vương thua thì bổn vương sẽ chơi ván tiếp theo! Mãi cho đến bao giờ thắng mới thôi!"
Lời này có uy lực vô cùng lớn!
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy cũng sợ, hắn trực tiếp xoay người rời đi.
Nhị hoàng huynh đã chơi xấu thì rất khủng bố.
Chơi cờ đến bao giờ thắng mới thôi?
Vậy chẳng phải là chơi đến thiên trường địa cửu sao?
Bị kích thích còn dễ tái phát chứng hay quên, thật sự không thể trêu vào!
An Thân Vương hòa ái dễ gần nhìn Ôn Noãn: "Tới, Tuệ An quận chúa, chúng ta tiếp tục!"
Chơi cờ với Tuệ An quận chúa thật sự quá sảng khoái, nàng đều tùy ý cho mình đi lại mà không tức giận!
Nương tử này của Thập Thất hoàng đệ rất tốt, tính tình tốt
Không giống Vương phi của mình, chính là một sư tử Hà Đông!
Về sau chờ Thập Thất hoàng đệ và Tuệ An quận chúa thành thân, ngày nào ông ấy cũng đến phủ Cẩn Vương tim Tuệ An quận chúa chơi cờ.
Ôn Noãn đối diện với ánh mắt đang nhìn vào mình của An Thân Vương, tròng lòng sinh ra cảm giác không ổn!
Sau đó là ván cờ tiếp theo, Ôn Noãn sát phạt quyết đoán, không nhường một bước đánh cho của An Thân Vương quân lính tan rã.
Không chưa một mảnh giáp.
Không cho ông ấy có một chút thời gian tự hỏi nào.
Đếm tới mười, nếu ông ấy còn chưa hạ cờ thì sẽ giả vờ chuẩn bị đứng lên.
An Thân Vương cực kỳ buồn bực!
Tuệ An quận chúa cũng có dáng vẻ xấu xa giống Thập Thất hoàng đệ, tính tình thật thối!
Thật sự không đáng yêu một chút nào cải!
Còn chưa đến mười lăm phút!
Ôn Noãn cười tủm tỉm nhìn An Thân Vương.
An Thân Vương hết hy vọng!
Không thể không thừa nhận, về sau ở Nạp Lan quốc, cờ nghệ của mình chỉ có thể nhận đệ taml
Nhưng mà ông ấy có nhìn nhận khác về Ôn Noãn.
Cờ phẩm như nhân phẩm!
Tiểu cô nương đã hạ cờ là không hối hận, sát phạt quyết đoán, có cái nhìn toàn cục, đi một bước xem đến hai mươi bước!
Hơn nữa chính mình cố ý chơi cờ phẩm kém như vậy, đổi ý đủ đường, nhưng nàng vẫn luôn bình tĩnh thong dong, không giận không oán, không có chút mất kiên nhẫn nào, cũng làm người ta không nhìn ra nàng vui hay buồn.
Đủ cho thấy nàng có tính tình kiên định, vô cùng nhẫn nại, cách cư xử làm người cũng rất thông minhI
"Bổn vương thua!" An Thân Vương khôi phục dáng vẻ uy nghiêm của ngày thường