Chương 1422: Thế Ngoại Cao Nhân
Chương 1422: Thế Ngoại Cao NhânChương 1422: Thế Ngoại Cao Nhân
Phủ An Thân Vương có một sảnh vẽ tranh vô cùng to lớn.
Bên trong trưng bày rất nhiêu danh họa của họa gia nổi tiếng.
Gần như đều cất chứa các danh họa của họa gia nổi tiếng từ xưa đến nay.
Đầu là bảo bối của An Thân Vương.
Hôm nay triển lãm tranh, thế tử An Thân Vương mời rất nhiều đại sư trong giới thi họa đến.
Vốn dĩ cũng có mời Từ đại sư, chỉ là hạ nhân Từ phủ nói Từ đại sư ở huyện Ninh Viễn chăm sóc tằng đồ tôn cho nên không tới.
Đương nhiên mục đích của thế tử An Thân Vương là muốn xem kỹ thuật vẽ của Ôn Noãn, cho nên hắn ta mời đa số là tài tử và tài nữ trong Kinh Thành.
Giờ phút này trong sảnh vẽ tranh có rất nhiều người vây quanh hai bức họa khe khẽ nói nhỏ.
Đó là hai bức Hiện thế an ổn) và Tương lai đáng mong chờ) mà Ôn Noãn vẽ trong khoảng thời gian trước.
Thế tử Ninh Vương cũng lấy bức tranh hắn đấu giá được mang ra triển lãm ờ nơi này.
Lúc trước ở hội đấu giá có rất nhiều người chưa kịp nhìn thấy rõ hai bức tranh này, cho nên giờ phút này tất cả đều tụ tập lại đây, nghiêm túc chiêm ngưỡng, càng chiêm ngưỡng lại càng thưởng thức!
Mọi người ngạc nhiên, liên tục cảm thán: "Tác phẩm của Vô Danh đại sư thật sự là xuất thần nhập hóa!"
"Chắc chắn Vô Danh đại sư là một người lòng mang thiên hạ, học thức uyên bác! Bức tranh tương lai đáng mong chờ này rốt cuộc ngài ấy làm sao suy nghĩ được?! Thật sự khiến người ta mở rộng tâm mắt!"
"Tuyệt..."
Ôn Ngọc và tôn nữ của Công Bộ thượng thư, Hoàng Hằng Hi đứng ở bên cạnh nhìn, cũng tràn đầy thưởng thức, ngạc nhiên và cảm thán.
Hoàng Hằng Hi: "Không biết Vô Danh đại sư này là ai, nếu có thể bái Vô Danh đại sư làm sư phụ thì tốt rồi!"
Ôn Ngọc: 'Vô Danh đại sư là người mai danh ẩn tích, sống lánh đời, là thế ngoại cao nhân không màng danh lợi!"
Hoàng Hằng Hi nghe được lời này thì nhịn không được mà nhìn nàng ta một cái, sau đó nghĩ đến lúc trước có nhìn thấy bức tranh của Ôn Ngọc, thật sự rất giống tác phẩm của Vô Danh đại sư, phong cách có chút giống.
"Ôn cô nương, ngươi quen Vô Danh đại sư sao?"
Những tài tử và tài nữ khác nghe được lời này cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc mỉm cười, nàng ta không có thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Chắc hẳn Vô Danh đại sư là người phủ Giang Hoài."
Ban đầu tranh vẽ của Vô Danh đại sư được bán đấu giá ở phủ Giang Hoài, mọi người đều suy đoán ông ấy là người phủ Giang Hoài.
Ôn Ngọc vừa nói như vậy, giống như là xác nhận vậy!
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Ôn Ngọc một cái, lại nhìn vài bóng người ở nơi xa đi tới, hắn ta lắc lư chiếc quạt xếp, giống như lơ đãng bình luận một câu: "Phủ Giang Hoài chính là cố hương của hoàng tộc, là nơi long mạch của Nạp Lan quốc! Quả nhiên là nơi chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện tâng tầng lớp lớp!"
Mọi người nghe được, đúng là như vậy, phủ Giang Hoài thật sự là một nơi chung linh dục tú!
Là nơi thích hợp nhất cho thế ngoại cao nhân như Vô Danh đại sư cư trú. Vì thế mọi người sôi nổi vây quanh Ôn Ngọc: "Ôn cô nương, có phải ngươi quen biết Vô Danh đại sư không? Có thể giới thiệu một chút không? Tại hạ vô cùng cảm kích!"
"Ôn cô nương, Vô Danh đại sư ở chỗ nào của phủ Giang Hoài? Có thể tiết lộ một chút không?"
"Ôn cô nương, làm sao ngươi quen biết với Vô Danh đại sư? Ngươi là đồ đệ của ngài ấy sao?"
Mắt thấy mọi người đều vây quanh mình, giống như chúng tinh củng nguyệt, lần đầu tiên Ôn Ngọc được yêu thích như vậy, trong lòng nàng ta nhảy nhót, chỉ là nàng ta nào có quen biết Vô Danh đại sư!
Đương nhiên nàng ta không thể nói ra lời này, mà cố ý bày ra vẻ mặt khó xử nói: "Ta không quen biết Vô Danh đại sư! Mọi người đừng hỏi nữa! Ta thật sự không biết gì cả! Thế ngoại cao nhân giống Vô Danh đại sư sẽ không muốn có người quấy ray ông ấy! Ta nghĩ ông ấy chỉ muốn yên tĩnh vẽ tranh mà thôi."