Chương 1425: Nhân Tài Có Thể Bồi Dưỡng
Chương 1425: Nhân Tài Có Thể Bồi DưỡngChương 1425: Nhân Tài Có Thể Bồi Dưỡng
An Thân Vương nói tặng là tặng, còn không phải là bởi vì Cẩn Vương!
Trước kia nàng ta ở trấn trên, nếu nàng ta ở trong thôn và gặp gỡ Cẩn Vương trước thì đâu đến lượt ôn thần này.
May mắn hiện tại nàng ta đã thành người của Tam hoàng tử.
Nhưng mà Tam hoàng tử già hơn Cẩn Vương không phải chỉ một chút!
"Có phải nhìn trúng bức tranh nào cũng được hay không?" Ôn Noãn vừa nghe vậy thì hai mắt tỏa ánh sáng, cười tủm tỉm hỏi.
Những tranh vẽ này đều là tranh cổ, chính là càng để lâu càng có giá trị!
An Thân Vương thấy hai mắt của nàng tỏa sáng, trong lòng lộp bộp một chút, tranh vẽ ở nơi này đều là tâm can bảo bối của ông ấy!
Đưa tặng một bức tranh chính là cắt một miếng thịt trong lòng ông ấy!
Ông ấy vừa định đổi ý.
Nạp Lan Cẩn Niên đã giành trước mở miệng nói: "Đương nhiên, hoàng huynh là người nhất ngôn cửu đỉnh, nói chuyện và làm việc chưa bao giờ lật lọng! Lại nói ở đây có nhiều người làm chứng cho muội như vậy mà, muội lo lắng cái gì!"
An Thân Vương: ”...'
Quá xấu rồi!
Hoàng đệ này không phải ruột thịt!
"Vậy thần nữ cảm ơn An Thân Vương, thần nữ lập tức đi vào cẩn thận chọn một bức tranh!" Ôn Noãn gấp không chờ nổi mà đi qua đó.
Ôn Ngọc không khỏi dựng thẳng lưng nhìn Ôn Noãn.
Chờ Ôn Noãn đi tới chào hỏi mình.
Dù thế nào thì mình cũng là đường tỷ của nàng!
Nhưng mà lúc Ôn Noãn đi ngang qua Ôn Ngọc được mọi người vây quanh, nàng không thèm cho nàng ta lấy một ánh mắt nào cả.
Ôn Ngọc: "..."
Con tiện nhân quên nguồn quên gốc này!
Lên làm quận chúa, leo lên Cẩn Vương thì tổ tông của mình là ai cũng quên mất!
Đúng là vong ân phụ nghĩa!
Nạp Lan Cẩn Niên hỏi Ôn Noãn: "Muội có thích bức nào không?"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không có. Ta thích bạc hơn!"
Có thì đương nhiên là có, nhưng nàng có thể vẽ lại.
Quân tử không đoạt những thứ yêu thích của người khác.
Nạp Lan Cẩn Niên bật cười.
Sau đó Ôn Noãn được mời tham gia cuộc thi vẽ, lấy tương lai làm đề để vẽ một bức họa, mốc thời gian là 100 năm sau.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên bị hoàng thượng gọi vào cùng, hắn nói một câu với Ôn Noãn liền rời đi trước. Mọi người đều mặc sức phát huy sức tưởng tượng của mình, nhưng ít nhiều cũng dựa theo bức vẽ tương lai đáng mong chờ của Vô Danh đại sư, sau thời gian một lần đồng hồ cát chảy tất cả mọi người liền hoàn thành xong bản vẽ của mình.
Để tránh khiến mọi người nhận ra mình chính là Vô Danh đại sư nên Ôn Noãn cố tính làm bức vẽ của mình nên cố tình vẽ thô ráp một chút.
Rất nhanh, mười mấy bức họa đã bị đưa đến trước mặt An Thân Vương và Hàn đại học sĩ.
Thất hoàng tử, thế tử An Thân Vương, còn có thế tử Ninh Vương cũng đi theo đã đi tới.
Các tài tử giai nhân cũng đi theo đi tới.
Mọi người quy củ đứng ở bên ngoài giàn trông hoa, chờ An Thân Vương và Hàn đại học sĩ bình phẩm về bức họa của mình.
Bức họa của Ôn Noãn đặt ở trên cùng, An Thân Vương chỉ nhìn thoáng qua, còn chưa nhìn rõ ràng liền nhíu mày nói: "Đây là vẽ cái gì? Đen như mực! Quả thực chính là xằng bậy! Nếu không biết vẽ thì đừng vẽ! Mất mặt xấu hổ!"
Tuổi lớn nên vốn dĩ đôi mắt đã không tốt, cho nên khá thích nhan bức họa có màu sắc tươi đẹp.
An Thân Vương không muốn xem thêm một cái nào, trực tiếp bỏ bức họa này sang một bên rồi xem bức họa tiếp theo.
Hàn đại học sĩ lại cầm lấy bức họa của Ôn Noãn để xem, đôi mắt của ông ấy cũng không được tốt lắm, nhưng mà ông ấy cảm thấy người vẽ tranh vẽ như thế này chắc là có ngụ ý gì đó!
Cho nên ông ấy nghiêm túc ngắm nhìn.
Đúng thật là có nhìn ra một ít manh mối.
"Bức tranh này không tồi! Hàn lão đầu, ông nhìn xem!"
Hàn đại học sĩ vẫn đang xem bức họa của Ôn Noãn!
Nghe vậy, ông ấy không ngẩng đầu lên liên nói: "Từ từ, lão thân xem bức họa này trước đãi"
Thật là càng xem, càng cảm thấy có ý tứ!
Kỹ thuật vẽ tuy rằng non nớt một chút, nhưng mà có thể vẽ ra một bức vẽ hấp dẫn người thế này, đủ để thấy được người vẽ tranh là một nhân tài có thể bồi dưỡng!