Chương 145: Chuyện Ngày Xưa
Chương 145: Chuyện Ngày XưaChương 145: Chuyện Ngày Xưa
Ôn Bảo Trân nghĩ vậy, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà ta lập tức nói, kẻ sa cơ thất thế như Vương thị kia sao có thể xoay người!
"Lượng nhi phải tham gia cuộc thi nhập học của thư viện Lộc Sơn, Uyển nhi cũng phải đi phủ thành mua đàn, tôi mời bọn họ đến phủ ở vài ngày nhé?”
Tống Quý Cường nghe xong lời này sắc mặt nghiêm túc vài phần: "Dọn dẹp sạch sẽ Hoàng Sa Viện cùng Thính Phong Viện rồi để cho bọn họ ở đi! Nơi đó thanh tĩnh, không ai quấy ray đến bọn họ đọc sách cùng luyện đàn. Bảo hạ nhân hầu hạ tận tâm một chút, trên phương diện thức ăn phải chú ý."
Ôn Bảo Trân nghe xong, trong lòng vui vẻ.
Hai cái viện kia là hai viện tốt nhất chỉ ở sau chủ viện, trước kia chỉ cho người nhà mẹ đẻ của thê tử đầu tiên của Tống Quý Cường ở đó.
Xem ra, bà ta xây dựng quan hệ tốt đẹp với Chu thị và một phòng cháu trai trưởng kia là đúng!
Ôn Bảo Trân gả làm vợ kế cho một thương nhân nhà giàu ở phủ thành là Tống Quý Cường, nếu không phải Tống Quý Cường có tiếng là khắc thê và đã khắc chết hai người thê tử trước, mấy cô nương trong thành đều sợ thì cũng không đến phiên bà ta.
Nhưng mà làm dâu nhà giàu cũng không tốt như vậy.
Sau khi kết hôn, vì xuất thân của bà ta là người nhà quê, nên cả nhà họ Tống đều xem thường bà ta.
Nhưng vì có Ôn Gia Phú mở tửu lâu, mà công việc buôn bán cũng ngày càng tốt, Lượng nhi đi học trong thư viện Lộc Sơn luôn được lão sư khen ngợi, nên địa vị của bà ta ở nhà họ Tống mới càng ngày càng vững chắc.
Những người họ hàng của nhà họ Tống đã từng xem thường bà ta lúc này mới tôn trọng bà ta hơn, nhưng mà cũng chỉ hơi tôn trọng và không ở trước mặt bà ta mà tỏ vẻ khinh thường nữa thôi.
Hiện tại Ôn Uyển vì viết được khúc nhạc hay nên có thể tham gia thi đấu ở Thiên Thu yến, thái độ của nhà họ Tống đối với bà ta cũng hoàn toàn khác hẳn, thậm chí hôm nay ngay cả Tống Quý Cường cũng đưa bà ta về nhà mẹ del
Bà ta biết gia đình Ôn Gia Phú chính là chỗ dựa của bà ta, cho nên bà ta hiển nhiên phải lấy lòng cả nhà Ôn Gia Phú này.
Nhưng bà ta đã quên, năm đó bà ta lập gia đình, sở dĩ bà ta có nhiều của hồi môn như vậy là do Vương thị cứ thấy bà ta khóc không ngừng, nói là lo lắng sợ qua đó bị người ta xem thường.
Khi đó, mối quan hệ của cả hai còn tốt, Ôn Bảo Trân vẫn luôn kính trọng đối với Vương thị, mỗi ngày đều một tiếng tẩu tử hai tiếng tẩu tử.
Vương thị lại nghĩ có lẽ cả đời này của bà ấy không thể sinh được nữa, tâm tàn ý lạnh, nghĩ rằng giữ lại những vật ngoài thân này cũng vô dụng, sinh không chạm tới chết không thể mang theo, nên nhất thời mềm lòng liền đưa hơn phân nửa cho người em chồng có mối quan hệ tốt với bà ấy, nhưng bà ấy không ngờ sau này bà ấy sẽ khốn khổ như vậy!
Noãn nhi cần thuốc và tiền, Vương thị đi đến phủ thành hỏi mượn cô em chồng nhưng Ôn Bảo Trân lại nói không có tiền, còn nói bản thân ở nhà họ Tống phải ban thưởng cho hạ nhân, cũng có nhiều khó khăn.
Trong lòng Vương thị vừa lo vừa tức, nhịn không được mắng bà ta ngay tại chỗ, nói bà ta không có lương tâm, là kẻ vô ơn.
Hai người vì vậy mới hoàn toàn trở mặt!
Tiểu cô Ôn Bảo Trân bắt đầu xem thường cả nhà Vương thị, chính là luôn châm chọc, khiêu khích.
Tất nhiên đây đã là chuyện cũ. Sau khi ăn cơm xong, cả nhà On Noãn cùng nhị phòng và tam phòng đều rời đi.
Quách phu tử mới hỏi: "Gia Phú, nhà tứ đệ của ông làm nghề gì?"
Có nhiều vi cá, bao tử, bào ngư lớn như vậy, ông ta đã từng nhìn thấy tại bổn gia ở trong kinh thành, đó là của Hoàng Thượng ban chol
Sắc mặt Ôn Gia Phú khó nhìn giống như bị người ta làm cho mất mặt, nhưng đối với nhà thông gia tương lai, ông ta vẫn vực dậy tinh thần nói: "Bởi vì trên mặt của tứ đệ có vết sẹo rất đáng sợ nên không ai dám nhận hắn, công việc của hắn chỉ toàn là linh tinh, cái gì cũng làm, từ người bán hàng rong đến làm công việc khuân vác cho bến tàu, cho nhà... Cái gì cũng làm được nhưng không có việc nào lâu dài, đều là công việc chạy chân. Trước kia còn bán công thức món ăn cho ông chủ tửu lầu Như Ý, kiếm được năm mươi lạng bạc."