Chuong 1437: Hai Tac
Chuong 1437: Hai TacChuong 1437: Hai Tac
May mắn nơi này là biển cả.
Chơi trốn tìm ở trên biển, có thể nói là chuyện dễ dàng nhất.
Bởi vì bọn họ có tiểu Hắc ở đây, còn có từng con hải âu ở trên biển làm cơ sở ngầm cho bọn họ.
Những con thuyền kia ở nơi nào, lúc nào bọn họ cũng có thể nắm trong lòng bàn tay.
Dựa vào tiểu Hắc dẫn đường, bọn họ có thể hoàn toàn tránh được đám người kia càng nhiều càng tốt.
Tất nhiên cũng có lúc không thể trốn được.
Chẳng hạn như lúc này.
Dù thế nào cũng bị người ta phát hiện, một khi thứ gì đã muốn đến thì có tránh cũng không thể tránh.
Trên biển cả, lấy chỗ của Ôn Noãn làm trung tâm, đông bắc, phía đông nam có hai con thuyền, đang lao rất nhanh đến thuyền của đám người Ôn Gian Thụy!
Con thuyền này không lớn, nhưng nhờ thuận gió nên lướt đi trên biển rất nhanh!
Đây còn là hải tặc đã tung hoành trên biển nhiêu năm, đã trở thành bá chủ trên biển.
Rất quen thuộc với vùng biển này.
Ngoài những thương đội của Nạp Lan quốc mấy năm nay, bọn chúng chưa bao giờ thất bại trong việc cướp thuyền trên biển.
Lần này có người cố ý tung ra tin tức, có năm nghìn vạn lượng hoàng kim sẽ được đưa từ Đông Lăng quốc đến Nạp Lan quốc!
Vốn dĩ vì là đội tàu của Nạp Lan quốc nên bọn họ không muốn ra tay, chỉ có điều năm nghìn vạn lượng hoàng kim này có thể nói là một núi vàng!
Sự cám dỗ này quá lớn, nếu bọn họ có thể cướp được thì cả đời này cũng không cần phải làm gì cả.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn theo dõi ở một nơi khác, chờ miếng thịt béo xuất hiện nhưng vẫn chưa thấy đâu.
Nên bọn họ đã nghĩ đối phương có thể sẽ đi đường bên này!
Hôm nay thuyền nhỏ đánh cá của bọn họ đã phát hiện hành tung của miếng thịt béo, nên bọn họ đã lập tức chạy tới trước.
Chỉ cần nghĩ đến những rương hoàng kim lấp lánh ánh sáng, mỗi kẻ hải tặc ở trên thuyền đều vô cùng hưng phấn.
Xích Mộc là thủ lĩnh của đám hải tặc, thân hình của hắn ta cao lớn, để râu quai nón, làn da ngăm đen, bóng lưỡng, hắn ta nhìn ve phía bóng đen phía ở nơi xa, lập tức hạ lệnh nói: "Nhanh lên một chút!"
Hải âu bay quanh trên bầu trời.
Có một số hải âu bị con thuyền nhanh chóng vút qua, khiến nó sợ dến mức vỗ cánh bay xa.
Không ai ngờ đến hải âu trên biển lại chính là kẻ tình báo của kẻ địch!
Để những người kia biết hành tung của bọn chúng rõ như lòng bàn tay!
Lúc này, Ôn Noãn vừa trộn xong mấy thùng mồi câu, nàng rửa sạch tay trong thùng nước bằng gỗ ở bên cạnh, Nạp Lan Cẩn Niên đứng bên người nàng, nhìn thấy con thuyên đang bay nhanh từ xa đến đây.
Những con thuyền còn lại của bọn họ lúc này đang dàn hàng, để đón tiếp con thuyền đang bay thật nhanh đến đây.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua con thuyền ở phía xa: "Loại thuyền này có thể chứa một ngàn người là nhiều nhất. Lữ Nghiệp nghe vậy cũng nhìn thoáng qua.
Tuệ An quận chúa vừa liếc mắt một cái thế mà đã nhìn ral
Hắn ta cũng thầm đoán trong lòng, con thuyền này có thể chứa được bao nhiêu người, hắn ta nghĩ có lẽ tám trăm đến một ngàn!
Dù sao hắn ta đã đi biển lâu như vậy, nên cũng có thể đoán được.
Với khoảng cách xa như vậy, phải bản lĩnh thế nào mới có thể nhìn ra con thuyền kia có thể chứa được bao nhiêu người, thuộc hạ của hắn ta cũng ít có người làm được.
Chợt, hắn ta đã nghiêm túc hơn một chút trước sự kỳ lạ của Ôn Noãn.
Hắn ta lại nhìn thoáng qua mồi câu, ừm, thật chờ mong chốc lát nữa mồi câu này rốt cuộc dùng thế nào!
Nạp Lan Cẩn Niên lên tiếng: "Ừm."
Thuyền của kẻ địch càng ngày càng gần!
Lúc này Lữ Nghiệp đã có thể xác định thuyền hải tặc thật sự có thể chứa một ngàn người.
“Tuệ An quận chúa, trước kia cô có thường xuyên ra khơi không?”
"Không có!" Nhưng kiếp trước của nàng thì thường xuyên.
"Vậy Tuệ An quận chúa làm sao có thể biết được thuyền này có thể chứa được một ngàn người."
"Dùng mắt đo, rồi tính ra." Ôn Noãn đáp một câu thản nhiên.
"Chuyện này mà có thể dùng mắt để tính?" Lữ Nghiệp kinh ngạc nói.