Chuong 147: C6 Em Chong 2
Chuong 147: C6 Em Chong 2Chuong 147: C6 Em Chong 2
"Tiểu cô, tụi cháu có quần áo rồi nên không cần may cho tụi cháu đâu ạ." Mấy đứa nhỏ vội nói.
Ai cũng biết gia cảnh của tiểu cô cũng không dễ dang gì, còn phải chăm sóc người mẹ chồng không thấy đường nữa.
Sau khi tiểu dượng làm ăn thất bại thì vẫn chưa đứng lên được, suốt ngày chỉ say đắm trong rượu.
Tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai của tiểu cô.
Tiểu cô may vá để kiếm sống, còn bán trứng gà, bán đồ ăn, nhưng số tiên dành dụm ít ỏi đó đều bị tiểu dượng cầm lấy đem đi mua rượu uống.
Hơn nữa không biết sức khỏe của tiểu cô có phải di truyền từ Vương thị không, hay thậm chí so với Vương thị còn nghiêm trọng hơn, vì đã kết hôn mười năm rồi những vẫn chưa sinh được một đứa con nào.
May mắn, mẹ chồng của tiểu cô không để ý, tiểu dượng ngoài việc say rượu ra thì đối xử với tiểu cô cũng rất tốt.
"Tiểu cô, muội không cần may quần áo cho tụi nhỏ làm gì, tụi nhỏ đều có quần áo mặc, bạc cứ để dành để sống qua mùa đông đi. Tỷ có chuẩn bị cho muội vải để may ba bộ quần áo, bà thông gia và tiểu dượng cũng có, gần đây trong nhà bận rộn, việc thêu thùa may vá thì ty không giỏi bằng muội, nếu không cũng đã may xong quần áo.”
Ngô thị đưa cái sọt cho Ôn Gia Mỹ xem: "Những đồ vật kia tỷ đều để trong cái sọt này, muội lấy cái sọt này đi, bên trong còn có chút thức ăn để muội bồi bổ thân thể."
Nhanh chóng mang thail
Ôn Gia Mỹ vội rút tay về phía sau: "Muội không cần đâu, chị dâu cứ giữ để bồi bổ cơ thể cho Noãn nhi đi."
Vừa rồi ở trong nhà, nàng biết bên trong có đồ đáng giá!
Làm sao nàng dám lấy!
Ôn Noãn nhìn thấy trên cánh tay của tiểu cô vừa rụt về kia có vết máu bầm.
Vương thị nhìn con gái mình chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà tóc đã bạc nửa đầu, trông cũng không khác mình là mấy, bà ấy cảm thấy chua sót trong lòng: "Cầm lấy! Thứ này trong nhà có rất nhiều, đều của người khác tặng. Gần đây mắt của bà thông gia đã tốt hơn chút nào chưa? Hoán Hồng còn uống rượu không?"
"Mọi chuyện đều tốt, mắt của mẹ chồng con đã không còn đau nên cũng không cần khám bệnh nữa. Nhưng mà lỗ tai có lẽ do tuổi đã lớn, nên nói chuyện thường không nghe được. Tướng công đã không còn uống rượu nữa, nửa năm gần đây đã ra ngoài đi tìm việc làm, mẹ không cần lo lắng đâu ạ."
Vương thị nghe xong những lời này cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi!"
Ôn Noãn lại nhận ra vào lúc tiểu cô nói những lời này đều cúi đầu, ngón tay đặt ở phía sau giật giật không yên.
"Trời cũng không còn sớm! Mẹ không giữ con ở lại nữa, con mau về nhà đi. Mẹ chông của con còn đang chờ con trở về chăm sóc nữa! Chút bạc này con cầm lấy mua ít đồ bồi bổ thân thể, mau chóng có con. Không cần phải tiết kiệm để đầu óc thư giãn sẽ nhanh chóng có con. Con càng mong có con thì nó sẽ càng không đến!"
Bà ấy nghĩ đến chuyện con gái vì sao đã nhiều năm mà không có con, đầu cũng bạc trắng.
"Con biết rồi ạ, những thứ này con không lấy đâu, trong nhà cũng vừa mới thu hoạch có rất nhiều đồ để ăn rồi!"
Ôn Noãn đi lên kéo lấy tay của tiểu cô, nàng muốn bắt mạch cho tiểu cô một chút.
Nhưng tay Ôn Noãn vừa mới chạm vào tay của Ôn Gia Mỹ, Ôn Gia Mỹ đã nhanh chóng rút lại trực tiếp lùi về sau vài bước: "Noãn nhị, trời sắp tối rồi, tiểu cô phải về nhà. Khi nào tết đến tiểu cô lại đến thăm cháu."
"Mẹ, tứ ca, chị dâu, con về đây!" On Noãn thấy vậy cũng không tiến lên trước, nàng suy nghĩ rồi thuận tiện nói: "Cha, cha đưa tiểu cô về nhà đi!"
Ôn Gia Thụy gật đầu, ông ấy cũng đang dự tính làm vậy, ông ấy đeo cái sọt lên lưng: "Đi thôi tiểu muội! Ca ca tiên muội”.
Ôn Gia Mỹ vừa nghe đã kinh ngạc, vội xua tay: "Không cần, không cần đâu!"
Vương thị tức giận: "Con khách khí cái gì? Mau đi đi! Con đi đường một mình vào ban đêm sẽ không an toàn, cũng thuê một chiếc xe ngựa về cho nhanh."
Ôn Gia Mỹ gả cho người ở khá xa thị trấn.
Tất cả mọi người đều khuyên.
Ôn Gia Mỹ cũng không thay đổi được gì nên chỉ có thể đồng ý.