Chương 1463: Thân Y Tới
Chương 1463: Thân Y TớiChương 1463: Thân Y Tới
Vừa rồi mấy người Ôn Gia Thụy cùng Lưu Khải cách khá xa, cũng thấy có người chạy trốn chậm bị chôn vùi.
Ôn Gia Thụy nói với Lưu Khải: "Lưu tướng quân, ngươi cưỡi ngựa nhanh, mau quay đầu đi đưa vài binh lính đến đây cứu người!"
"Dạ!" Lưu Khải lập tức quay đầu.
Tiểu Hắc quay đầu bay trở về, nói cho Ôn Noãn có người bị chôn vùi.
Ôn Gia Thụy cưỡi ngựa đi tới bên cạnh thương đội rồi ngừng lại.
Hắn lớn tiếng nói với mọi người: "Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tìm một nơi yên ổn rồi ngồi đợi, ta đã thông báo binh lính, để cho bọn họ tới cứu người. Các ngươi không cần mù quáng tiến lên cứu người, chẳng may xảy ra tuyết lở lại lần nữa, thì lại thảm!"
Lúc này người dẫn đầu thương đội cúi mình làm lễ với Ôn Gia Thụy: "Vị lão gia này, cảm ơn! Nếu không phải ông kịp thời nhắc nhở, toàn bộ người chúng ta đều bị chôn vùi ở phía dưới tuyết."
Những người khác của thương đội cũng nhanh chóng nói lời cảm tạ.
Người nam nhân trung niên quỳ đến trước mặt Ôn Gia Thụy: "Lão gia, cầu xin ông cứu cứu cha tal Cầu xin ông!"
Mấy người khác có thân nhân bị chôn vùi cũng đều quỳ trước mặt Ôn Gia Thụy: 'Lão gia, cầu xin ông, cứu..."
Ôn Gia Thụy quay đầu nhìn thoáng qua con đường phía sau, ông nhanh chóng kéo bọn họ: "Mấy người mau đứng lên! Người thì chúng ta nhất định sẽ cứu! Binh lính rất nhanh sẽ đến. Các ngươi cũng biết đội ngũ của chúng †a cách các ngươi không xa."
Ôn Gia Thụy nói xong lại quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Lúc này Lưu Khải đã mang theo năm trăm binh sĩ vội vàng chạy tới.
Ôn Gia Thụy vội trấn an nói: "Ngươi xem, tới rồi! Tới rồi! Binh lính tới rồi, mọi người chạy nhanh lên, chúng ta thảo luận một chút xem cứu người như thế nào!"
Những người đó thấy thật sự có binh lính đến đây, lúc này mới đứng lên.
Lúc này trên núi đã không có tuyết lăn xuống.
Nhìn dáng vẻ chắc là đã ngừng.
Đường núi hoàn toàn bị chặn lại.
Ôn Gia Thụy biết là về việc cứu viện thì chắc chắn ông không thể so được với nhóm binh sĩ, ông nói với Lưu Khải: 'Lưu tướng quân, làm phiền ngươi chỉ huy mọi người, cứu người bị chôn ở phía dưới tuyết ra!"
Lưu Khải gật đầu: "Dạ! Quốc công gia, ngài tránh xa một chút, miễn cho lại xảy ra tuyết lở lân nữa."
Ôn Gia Thụy vẫy tay: "Không có việc gì, ta cứu người cùng với mọi người!"
Lưu Khải biết Ôn Gia Thụy cũng không phải kiểu tay trói gà không chặt như những quan văn khác, nên cũng không khuyên nữa, hắn vội chỉ huy binh lính cứu người.
Bởi vì từ xa hắn đã thấy nơi người bị chôn, cho nên biết xuống tay cứu lên từ nơi nào.
Khi Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên chạy tới.
Toàn bộ người bị chôn vùi ở phía dưới tuyết đã được cứu ra.
Những thái y đi theo đang cấp cứu cho bọn họ.
Người nhiều lực lượng lớn, hơn nữa là vừa xảy ra thì đã cứu được, cho nên thời gian cứu lên xem như là nhanh. Hiện tại vài người trẻ tuổi đã tỉnh lại, không có trở ngại gì.
Chỉ có ông lão lớn tuổi còn chưa tỉnh lại, có khả năng đầu của ông ấy bị cục đá trên núi đập trúng, có một cái vết thương đầy máu.
Tất cả những phương pháp có thể thử thì Thái y đã thử, Ôn Gia Thụy cũng cho ông ấy uống một lọ nước thuốc cứu mạng, nhưng mà vẫn không hề tỉnh lại.
Thái y đứng lên, nói với nam nhân trung niên: "Xin lỗi, lão phu thật sự đã dốc hết toàn lực!"
Nam nhân trung niên gào khóc: “Cha -"
Lúc này, một trận tiếng vó ngựa cùng âm thanh bánh xe ngựa truyền đến từ một con đường nhỏ.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đang chạy đến.
Người trong xe ngựa thấy tình trạng của đường núi, lại có nhiều người ở đây như vậy.
Là biết đã xảy ra tuyết lở.
Xe ngựa ngừng lại ở trước mặt mọi người.
Một vị cô nương vén mành xe ngựa lên, hỏi mọi người: "Là gặp phải tuyết lở sao? Có người bị thương không? Tiểu thư nhà ta là người của Thần Y Cốc, nếu có người bị thương thì tiểu thư có thể cứu trị một chút!"
Nam nhân trung niên nghe thấy thì ánh mắt sáng lên, hắn lau nước mắt, thịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: "Cha ta! Đầu cha ta bị đập bị thương, sắp chết rồi, cầu thần y cứu cứu cha tai"