Chuong 1475: Than Ngheo Ke Kho
Chuong 1475: Than Ngheo Ke KhoChuong 1475: Than Ngheo Ke Kho
"Gần đây Công Bộ thượng thư đang sửa chữa công trình thủy lợi lũ lụt ở ngoại thành, vô cùng to lớn, trâm đánh giá phải mất khoảng mười năm để sửa chữa, mỗi năm đầu tư 3. 000 vạn lượng bạc trắng, đây còn là sự ước lượng tối thiểu nhất thôi!
Sau đó mùa đông đến, cần chuẩn bị áo bông và quân bông cho binh lính, còn phải chuẩn bị cả chăn bông, biên cương lạnh giá, cũng không thể để các tướng sĩ đang bảo vệ quốc gia chịu khổi Trừ cái này ra, còn bổng lộc của binh lính thì sao? Năm mới, dù thế nào cũng phải phát chút quà năm mới đúng không!
Bây giờ đâu đâu cũng là tuyết lở gì đó, những người nghèo khổ không được triều đình cứu tế, sao có thể chịu đựng mùa đông giá rét thế này, mà cứu tế thì phải tốn một khoản bạc!
Đầu xuân, bá tánh lại bắt đầu làm ruộng, nên phải nhân lúc này khơi thông thủy lợi!
Còn mấy con đường ở các châu phủ cũng cần được tu sửa!
Còn phải xây cầu!
Hơn nữa phải luyện chế một đống binh khít
Còn nữa,...'
Hoàng Thượng bẻ ngón tay giống như đang đếm những vấn đề cần phải chỉ bạc.
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên giật giật: "Hoàng huynh nói như thế, người khác không biết còn tưởng rằng Nạp Lan quốc không thu thuế má, tất cả đều phải dựa vào năm ngàn vạn lượng hoàng kim vừa mới lừa đến tay để sống! Hoàng huynh, yên tâm, thần đệ có rất nhiều bạc, không nhớ thương năm ngàn vạn lượng của huynh!"
Hoàng Thượng nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nhớ thương là tốt rồi!
Đúng là hù chết ông!
Nhưng mà Thập Thất hoàng đệ có rất nhiều bạc?
Vậy ông có thể nhớ thương chút bạc của hắn không?
Hoàng Thượng cười rất hiền từ: "Thập Thất hoàng đệ, năm ngàn vạn lượng hoàng kim, đệ thấy nên dùng thế nào cho tốt?"
Ừ, xài hết không đủ thì đi tìm Thập Thất hoàng đệ xin trợ cấp!
Tram nghe hắn hết!
Dù sao Thập Thất hoàng đệ cũng có rất nhiều bạc!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông một cái: "Bổn vương cảm thấy hoàng huynh hẳn nên chỉ ra một phần, để xây dựng học viện."
Học viện?
"Nạp Lan quốc chúng ta đã đủ học viện rồi!"
Xây thêm nhiều học viện nữa, các bá tánh không có bạc đi học, vậy xây cũng như không!
Nạp Lan Cẩn Niên: 'Không phải là học viện bình thường, mục đích của học viện không phải là đào tạo các học sinh khoa cử. Là học viện dạy nghề. Chuyện dạy nghề cho các dân chúng."
Học viện dạy nghề?
Hoàng Thượng nhìn về phía Ôn Noãn: "Quận chúa Tuệ An, đây là ý tưởng của ngươi đúng không!"
Ôn Noãn cười: "Hoàng Thượng anh minh, thần nữ đang tu sửa một học viện dạy kỹ năng ở ngoại thành."
Hoàng Thượng nghe xong thì cảm thấy khá hứng thú: "Học viện kỹ năng là cái gì vậy? Mau nói cho trẫm."
Ôn Noãn: "Thật ra đó chính là học viện dạy nghề. Một người có giỏi một nghề, dù đi khắp thiên hạ cũng không phải sol Chỉ cần có tay nghề, dù có như thế thì sẽ không bị đói chết!"
Hoàng Thượng gật đầu, đây là đạo lý mà trí chi ngũ hồ tứ hải đều hiểu.
Ôn Noãn: "Hiện tại tay nghề mỗi một người thợ trên đất Nạp Lan quốc chúng ta, không phải là cha truyền con nối thì chính là sư phụ truyền lại cho đồ đệ. Như thế rất dễ khiến cho một nghề nào đó bị thất truyền!"
"Đây cũng là chuyện thường tình, tay nghề là vốn sống của một người, không có ai sẵn lòng tùy tiện dạy cho người không liên quan." Hoàng Thượng nói.
Ôn Noãn gật đầu: "Không sai, đây thật ra là chuyện thường tình, nhưng mà đối với một quốc gia mà nói, cũng không phải là tình trạng tốt. Cho nên thần nữ định xây một học viện kỹ năng, cho các bá tánh bình thường một nơi học nghề. Rốt cuộc việc thiện như tặng cháo tặng quần áo chỉ có thể giúp nhất thời, cứu nguy lúc cấp bách, nhưng không cứu được cái nghèo.
Một người không thể nhờ vả triều đình giúp đỡ hắn cả đời được! Cứ thế mãi thì triều đình cũng chẳng đủ sức!
Cho nên cho người ta cá không bằng dạy họ cách bắt cá, như thế mới có thể giải quyết vấn đề nghèo đói của các bá tánh từ gốc rễ.