Chương 149: Đại Phật Tự
Chương 149: Đại Phật TựChương 149: Đại Phật Tự
Ôn Gia Mỹ bị đau, bà lấy lại tinh thần dùng tay áo lau nước rửa chân trên mặt, vội chạy qua: "Xin lỗi, tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi chỉ nhất thời thất thân, sau này tôi không dám nữa!"
"Thất thần? Bà còn nhớ đến ai? Chẳng lẽ bà còn muốn nhớ đến tên nam nhân nào? Tôi đối với bà đã tốt như vậy! Bà ngay cả một quả trứng mà bà còn không sinh được, nhưng tôi cũng không giống cha bà, lấy một bình thê về nhà! Bà thế mà lại nghĩ đến nam nhân khác?"
Ôn Gia Mỹ lắc đầu: "Không có, tôi chỉ nghĩ không biết ca ca của tôi đã về nhà chưa thôi."
"Nhớ ca ca? Làm sao, muốn dùng Ôn Gia Thụy để hù tôi? Bà nghĩ ông đây sợ hắn sao?! Mới ba ngày không đánh mà đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói!" Hà Hoán Hồng không thèm mang giày trực tiếp xuống giường rồi đá lên người của Ôn Gia Mỹ.
Trước kia Hà Hoán Hồng cả ngày say rượu, Ôn Gia Thụy có đến đánh ông ta một trận, muốn đánh ông ta để ông ta tỉnh lại và có thể đứng dậy.
Nhưng mà tỉnh thì không có, ngược lại còn khiến ông ta ghi hận trong lòng!
Mỗi lần uống rượu đều sẽ lấy Ôn Gia Mỹ ra để trút giận!
"Bà nhờ hắn đến đây đi, để tôi đánh hắn! Xem ai có thể đánh thắng ail Bà đưa hắn đến đây! Để hắn đến đây! Khiến cho hắn đến đánh tôi!"
Một cái rồi lại một cái giống như hạt mưa rơi xuống trên người Ôn Gia Mỹ, vừa nhanh vừa có lực.
Ôn Gia Mỹ đau đến mức chạy ra bên ngoài.
"Tiện nhân, bà muốn chạy trốn đi đâu? Muốn đi tìm tên đàn ông nào sao? Thế nào? Lão tử còn chưa thoả mãn được bà hả?" Ông ta kéo quần áo của Ôn Gia Mỹ rồi đẩy bà lên giường, không để ý đến sự phản kháng của bà.
Tương thị ở một gian phòng khác nghe thấy tiếng động, chỉ lắc đầu chứ không quan tâm.
Bà ta lặng lẽ đi xuống giường, mở cái sọt mà Ôn Gia Thụy để lại, nhìn thấy sấp vải tinh xảo thì hai mắt cũng đều bừng sáng!
Bà ta lại mở những hộp kia ra nhìn, sau đó cất từng món một, giống như chưa từng bị ai chạm qua.
Dáng vẻ này, không hề giống dáng vẻ của người không nhìn thấy!
Ngày hôm sau, cách trời sáng còn rất lâu, vào lúc người ta buồn ngủ nhất thì bên ngoài đã truyền đến tiếng Ngô thị thức dậy để làm bữa sáng, thanh âm tuy rất nhỏ nhưng Ôn Noãn vẫn bị đánh thức, nàng rất muốn ngủ tiếp, cảm thấy mắt cũng mở ra được, nhưng sau khi nàng nằm ở trên giường lăn một vòng vẫn là đứng dậy, để đi làm bữa sáng phụ mẹ.
Bởi vì cả nhà đều đã dậy!
Hôm nay các ca ca sẽ đi lên thư viện Lộc Sơn để bái sư, giờ ty canh ba ở thư viện sẽ có cuộc thi, đi phủ thành phải ngồi xe ngựa đến hai canh giờ, cho nên hai cha con sẽ xuất phát từ giờ Mão.
Bữa sáng là mì làm từ tối qua, bánh bao thịt hấp cùng canh trứng, mấy cha con trực tiếp mang theo trên đường ăn cho tiện.
Ôn Gia Thụy đi đến nhà trưởng thôn để mượn xe ngựa, mấy cha con mặc quần áo mới đã được chuẩn bị từ trước để làm lễ bái sư, sau đó liền xuất phát.
Mà Ôn Noãn cũng đã ăn xong bữa sáng, Vương thị và Ngô thị liền dặn bọn nhỏ đi mặc quần áo chỉnh tề, mang theo hai cái giỏ đựng đồ cúng tế, đến cổng thôn ngồi xe bò để đi đến Đại Phật tự.
Mấy ngày nay Ngô thị cùng Ôn Nhu và Ôn Hinh đều may quần áo mỗi buổi tối, nên đã may xong cho mỗi người một bộ đồ mới. Dù sao quần áo của mọi người không rách rưới thì cũng đều ngắn.
Nên hôm nay cả nhà đều mặc đồ mới rời khỏi nhà.
Người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào áo cà sa, những lời này cũng không phải không có lý. Cả nhà sau khi mặc quần áo mới thì tinh thân cũng rạng rỡ hơn.
Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị sinh tốt, trai thì tuấn tú gái thì xinh đẹp.
Cộng thêm mỗi ngày đều được ăn ngon, hơn nữa rau dưa ăn hàng ngày đều là loại dùng mây tía để nuôi dưỡng nên mỗi người đều trông có da thịt hơn, sắc mặt của Ôn Nhu cũng được mây tía của Ôn Noãn chăm sóc cho tốt hơn, nên cũng càng ngày càng đẹp mắt.
Chỉ có điều, bởi vì mỗi ngày đều ra sông mò ốc rồi bán ốc khắp hang cùng ngõ hẻm nên bị phơi nắng có chút đen, ngoài Ôn Noãn ra thì làn da của ai cũng đều đen, nhưng ai cũng tràn đầy năng lượng.