Chương 152: Nửa Duyên Sơn Gian, Nửa Duyên Quân
Chương 152: Nửa Duyên Sơn Gian, Nửa Duyên QuânChương 152: Nửa Duyên Sơn Gian, Nửa Duyên Quân
Ôn Noãn bước lên bậc thang.
Tiểu viện của Vân Pháp đại sư nằm trên núi, Vân Thâm không biết chỗ.
Càng lên cao, nhiệt độ không khí lại giảm thêm vài độ.
Qua mười lăm phút, một gian nhà xí và tiểu viện có rào tre xuất hiện ở trước mắt.
Chủ trì đứng trước cửa viện nhẹ nhàng gõ gõ cửa: "Pháp Hoa đại sư, có một vị thí chủ câu được kim thiêm."
Trong viện vang lên một tiếng nói già nua mờ mịt: "Mời vào!"
Chủ trì: "Mời thí chủ vào! Tôi không vào, chút nữa giải thiêm xong, ngài cứ đi theo đường cũ xuống núi là được. Nhớ rõ không nên đi lung tung, trên núi có thú dữ."
Ôn Noãn gật gật đầu: "Cảm ơn đại sư chủ trì."
Chủ trì lại nói thêm một câu Phật ngữ, sau đó lập tức xuống núi.
Ôn Noãn đẩy cửa viện ra, nhấc chân đi vào, nhìn hình ảnh trước mắt, không khỏi ngẩn ra.
Trong viện, dưới giàn hoa xanh mượt, Nạp Lan Cẩn niên và Pháp Hoa đại sư đang chơi cờ.
Hai người quay đầu lại nhìn về phía người tới, Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Cô cầu được kim thiêm?"
Ôn Noãn cũng rất kinh ngạc: "Huynh cũng cầu được kim thiêm?"
Pháp Hoa đại sư thấy hai người quen biết nhau cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông nhìn thoáng qua tướng mạo của Ôn Noãn, cười tủm tỉm sờ sờ bộ râu hoa râm: "Không tệ, không tệ!"
Ôn Noãn: "..."
Không tệ cái gì?
Ôn Noãn cũng liếc mắt một cái đánh giá Pháp Hoa đại sư, có hơi quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở chỗ nào.
Không phải từng gặp qua ở thời cổ đại, hẳn là ở thời hiện đại, nhưng nàng chắc chắn bản thân không quen biết người này.
Nhưng mà, trí nhớ của nàng khá tốt, hau như những người mà nàng từng gặp qua thì sẽ không bao giờ quên được.
Pháp Hoa đại sư chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Mời thí chủ ngồi."
Ôn Noãn nghe lời đi sang đó, hào phóng ngồi xuống.
"Thí chủ cầu được kim thiêm, vận khí nghịch thiên, trăm năm khó gặp, không biết muốn cầu điều gì?" Vân Pháp đại sư tùy ý hỏi.
Ôn Noãn nghe xong lời này thì lắc lắc đầu: "Tôi không cầu cái gì, chỉ muốn biết tại sao tôi- con gái của một gia đình nông thôn bình thường lại có thể may mắn như thế, có thể đi đến nơi này gặp gỡ Pháp Hoa đại sư ngài?"
Lời này của Ôn Noãn có hai nghĩa, điều nàng thật sự muốn hỏi chính là vì sao bản thân lại xuyên vào một triều đại không tồn tại trong lịch sử thế này!
Cũng không biết cao tăng đắc đạo trong truyền thuyết có nghe hiểu lời này không.
Vân Pháp đại sư vuốt râu, nhìn thoáng qua Ôn Noãn, lấy một cái túi gấm màu đen ra đưa cho Ôn Noãn, sau đó vẻ mặt cao thâm khó đoán nói: "Đáp án mà cô muốn biết nằm ở trong này."
Ôn Noãn nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong có một mảnh giấy, nàng lấy ra đọc thoáng qua, chữ viết bút pháp trên giấy rất mượt mà, ngay ngắn viết may chữ "Nửa duyên sơn gian, nửa duyên quan .
Ôn Noãn ngẩn ra, trong lòng mặc niệm một câu: Nửa duyên sơn gian, nửa duyên quân? Nàng như suy tư điều gì. Quân trong câu này là chỉ ai?
Pháp Hoa đại sư lấy một quân cờ màu đen, đặt lên trên bàn cờ.
Mặt mày Nạp Lan Cẩn Niên sơ lãnh, tùy ý đặt xuống một quân cờ khác: "Đại sư, ngài thua."
Vẻ mặt Pháp Hoa đại sư ảo não: "Không tính, không tính! Lúc nãy ta cố gắng giải xăm, nên bị ngắt giữa chừng, nhìn lầm rồi, thêm một trận nữa! Tiểu nha đầu, cô còn cái gì muốn hỏi nữa không? Không thì mau đi! Không thể tiết lộ thiên co
Pháp Hoa đại sư vừa nói, đôi tay nhanh chóng lùa mấy quân cờ, bộ dáng vô lại.
Ôn Noãn: "..."
Không nghĩ tới Pháp Hoa đại sư là loại người như thế này!
Chẳng đáng tin cậy lắm?
Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn niên: "Huynh cầu cái gì, đại sư nói thế nào?"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, ánh mắt đen tối không rõ, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy gợi cảm: "Tờ giấy của cô viết cái gì? Cô nói cho tôi trước đã."
Ôn Noãn: "..."
Lại là chẳng chịu có hại một chút nào!
Ôn Noãn trợn trắng mắt nhìn hắn, keo kiệt! Không nói thì thôi, nàng chẳng hiếu kỳ một chút nào.
Nạp Lan Cẩn Niên ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tư thái trẻ con này của nàng, tức khắc bật cười.
Ôn Noãn cũng không còn gì để hỏi nên đứng dậy: "Cảm ơn Pháp Hoa đại sư, vậy tôi không quấy rầy nữa!"
Đột nhiên Pháp Hoa đại sư gọi nàng lại: "Chờ đã, tiểu nha đầu thức thời như thế, cô đưa đồ bản thân thường hay đeo ra đây, ta khai quang tụng kinh giúp cô, có thể bảo vệ cho cô được bình an."