Chương 1532: Nàng Ta Lại Thua Rồi
Chương 1532: Nàng Ta Lại Thua RồiChương 1532: Nàng Ta Lại Thua Rồi
Trong chớp mắt, quân đen cùng quân trắng trên bàn dường như được trải rộng.
Ôn Noãn vẫn hạ cờ rất nhanh, không hề lưỡng lự, Phượng Địch lại bắt đầu chậm lại.
Tiếp theo, mỗi lần Ôn Noãn hạ xuống một quân cờ, Phượng Địch lại hạ chậm nhiều hơn ba bốn giây, tiếp theo càng ngày càng chậm.
Rất nhanh, mọi người đều nhìn ra Phượng Địch hạ cờ có chút gian nan!
Chính là một chút thời gian như vậy, đối với việc ngày thường bọn họ chơi cờ thì hiện tại mới chỉ là bắt đầu!
Thời gian cũng mới trôi qua khoảng mười lăm phút.
Phượng Địch nhìn bàn cờ, nắm chặt quân cờ trắng, sắc mặt trắng bệch.
Trời rất lạnh, vậy mà phía sau lưng nàng ta chảy ra một thân mồ hôi lạnh!
Nàng ta lại thua rồi!
Nàng ta không tin bản thân thua nhanh như vậy!
Từ trước đến nay nàng ta luôn tự tin về cờ nghệ của mình, thế nhưng hôm nay lại bị đối phương đánh bại chỉ trong vòng chưa đến mười lăm phút!
Ôn Noãn cầm lấy chén trà bên cạnh, nhẹ nhấp một ngụm trà nóng, vô cùng có kiên nhẫn chờ đối phương nhận thua.
Người dưới đài nhìn Phượng Địch, mọi người lặng im đợi một lát, cũng không thấy Phượng Địch có động tác.
Không kiềm chế được mà thấp giọng nghị luận:
Tây Hoa Tam hoàng tử Hoa Cảnh Hạo: "Phượng cô nương đã không tìm thấy đường ra nhanh như vậy sao?"
Nạp Lan quốc Tuệ An quận chúa lại lợi hại như vậy sao?
Nếu mà đến trận này cũng thắng, vậy không cần so trận nữ hồng tiếp theo nữa!
Tử Hoa quận chúa: "Rất rõ ràng đã thấy được!"
Giả Tĩnh Như nhìn hai người Tây Hoa Quốc bên cạnh một cái: "Làm gì có chuyện nhanh như vậy, mới qua mười lăm phút! Các ngươi không hiểu biết Phượng tỷ tỷ, các ngươi nhìn nàng tỷ thí với An Kỳ đại sư sẽ biết! Phượng tỷ tỷ chơi cờ thích dụ địch thâm nhập! Ra vẻ chần chờ, làm địch nhân thả lỏng cảnh giác, đến cuối cùng, nàng nhất định có thể chuyển bại thành thắng! Thất hoàng tử thấy đúng không?"
Đế Quân Hiền không nói gì.
Chỉ là hắn ta biết Phượng Địch đã thual
Mà dường như hắn ta lại chẳng có một chút tức giận gì với chuyện này!
Thật là kỳ quái!
Mà Phượng bich trên đài, giờ phút này cũng buông quân cờ trắng xuống, nhìn Ôn Noãn, gian nan mở miệng nói: “Ta thual"
Giả Tĩnh Như: "..."
Nàng ta nghe lầm rồi saol
Nhất định không phải Phượng tỷ tỷ nói thua!
Ôn Noãn hơi mỉm cười: "Phượng cô nương, đa tại"
Lễ Bộ lang trung vui mừng nói: 'Lần này tỷ thí cờ nghệ, Tuệ An quận chúa của Nạp Lan quốc thắng!"
Ôn Noãn nhìn về phía Lễ Bộ lang trung: "Ta đã thắng ba trận, vậy lần tỷ thí này có phải ta thắng hay không?" "Đương nhiên, còn lại một ván cuối cùng thì tính là Phượng cô nương thắng, lần tỷ thí này là Tuệ An quận chúa thắng!"
Phượng bich buột miệng thốt ra: "Ta còn muốn tỷ thí nữ hồng với Tuệ An quận chúa!"
Ba trận tỷ thí, một trận cũng không thắng, nàng ta không chịu nổi sự mất mặt này!
Ôn Noãn nhìn về phía nàng ta mỉm cười: "Ta trực tiếp nhận thua! Việc ấy ta chưa từng học qua, cho nên nữ hồng ta không thể ra tay được, miễn cho làm trò cười cho thiên hạ, Phượng cô nương thắng!"
Nếu nghiêm túc, từ từ thêu, Ôn Noãn vẫn có thể thêu đến nhìn tạm được, không đến nỗi không ra hình thù gì. Nhưng nếu lấy ra tỷ thí thì không được! Lại nói Ôn Noãn thật sự không có kiên nhẫn.
Nàng không có hứng thú với việc thêu hoal
Ôn Noãn nói xong rồi lễ phép gật đầu, sau đó thì đứng lên rồi xuống đài.
Phượng Địch nhìn bóng dáng Ôn Noãn rời đi, không nhịn được nắm chặt nắm tay.
Nàng cứ trực tiếp nhận thua như vậy, nói bản thân chưa từng học qua, Phượng Địch càng thêm nghẹn khuất!
Nàng có ý gì?
Ý tứ là nếu học qua, thì nhất định có thể thắng mình sao?
Tuệ An quận chúa của Nạp Lan quốc này cũng quá cuồng vọng tự đại rồi!
Mặt Phượng Địch tái nhợt, nắm chặt nắm tay, trở lại bên cạnh Đế Quân Hiền rồi ngồi xuống.
Đế Quân Hiền thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, an ủi một câu: "Không sao cả, một vạn con ngựa mà thôi. Chúng ta cũng chưa nghĩ đến Tuệ An quận chúa của Nạp Lan quốc lại thâm tàng bất lộ như thế."
Trong lòng Phượng Địch lại càng thêm khó chịu!
Là bởi vì Tuệ An quận chúa thắng, cho nên hắn ta mới cảm thấy không có việc gì đúng không!
Vừa rồi vào lúc chơi cờ, nàng ta thấy đôi mắt hắn ta vẫn luôn dừng ở trên người Tuệ An quận chúa!
Nếu không phải như thế, làm sao nàng ta có thể bị phân tâm mà thua trận!