Chuong 1535: LaGanThat Lon
Chuong 1535: LaGanThat LonChuong 1535: LaGanThat Lon
Đông Lăng Ngũ công chúa: "Tam hoàng huynh muốn biết, chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao? Chúng ta đem hai loại trà này ra thi đấu một phen thì sẽ biết! Mọi người nói xem có đúng không? Mọi người có muốn uống thử hai loại trà để xem loại nào tốt hơn không?"
Hoàng thượng mỉm cười vuốt râu, nhìn hai người kẻ hát người múa.
Đây là muốn thi đấu với nhau sao?
Là muốn thi với trà dưỡng sinh do Tuệ An quận chúa nghiên cứu ra?
Ai da, lá gan thật lớn
Các sứ giả của các quốc gia khác cũng nói theo:
"Chủ ý này của Đông Lăng Ngũ công chúa rất hay! Chúng ta cũng đã nghe nói qua trà dưỡng sinh của Nạp Lan quốc! Thế nhưng vẫn chưa có cơ hội nếm thử lần nào!"
"Thi đấu này được đó! Chứ uống trà không thì cũng quá nhàm chán! Thi đấu sẽ vui hơn..."
"Nếu là thi đấu, vậy thì phải có phân thưởng mới kích thích!"
"Đúng, đúng, đúng! Thắng thì cũng phải có chút gì đó để khen thưởng chứ!"
Các quốc gia tỏ vẻ đều muốn thi đấu.
Cả triều văn võ bá quan dường như cũng đều đã uống qua trà dưỡng sinh!
Trà dưỡng sinh không phải là một loại trà bình thường, mà là loại trà có tác dụng dưỡng sinh!
Thế giới này còn có lá trà nào có thể so với trà dưỡng sinh?
Bọn họ không tin.
Vì vậy cả triều văn võ bá quan đều nói:
Lễ bộ Thượng thư: "Hoàng thượng, nếu các quốc gia đều đã muốn xem trà dưỡng sinh của chúng ta cùng với trà của Ninh gia bên nào tốt hơn, vậy thì cứ thi đấu một phen đi!"
Hồng lư tự khanh: "Hoàng thượng, các đại sứ quốc gia nói đúng, so tài một phen sẽ càng thêm kích thích, xem ai đứng nhất! Chúng ta lấy một tòa thành trì ra làm vật thưởng được không? Bên nào thắng phải đưa một tòa thành trì cho bên thual”
Binh bộ Thượng thư lập tức nói: "Ý kiến này rất hay! Vậy lấy một tòa thành trì làm vật thưởng đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên thản nhiên nói thêm một câu: "Một tòa thành trì? Chỉ sợ Nam Cương quốc không thua nổi thôi."
Nếu để nói về quốc gia nào mà Nạp Lan Cẩn Niên ghét nhất, vậy thì chắc chắn là Nam Cương quốc!
Bởi vì bọn họ có ý muốn lấy mạng của tiểu nha đầu!
Hành động mờ ám cũng không ít, khiến cho người cảm thấy vô cùng phiền lòng!
Lấy một tòa thành trì của bọn, xem như dạy dỗ bọn họ một chút cũng tốt.
Hoàng thượng cười nói: "Nếu các quốc gia đều muốn thi đấu, vậy thì tram cũng không có ý kiến gì, sao cũng được! Dù sao đây là do Nam Cương quốc hạ thọ cho tram, nên dù thế nào trẫm cũng đều rất vui! Cuối cùng vẫn phải xem sứ giả Nam Cương có nguyện ý thi đấu hay không!"
Sứ giả của Nam Cương còn chưa nói gì.
Sứ giả của Bắc Minh quốc lúc này cố ý kích động: "Nạp Lan quốc đã không còn như xưa! Hiện tại người ta đã giàu có hơn rất nhiều, một tòa thành trì cũng chỉ như một cọng lông trên người con trâu, không đáng kể là baol Nhóm sứ giả của Nam Cương quốc này, các ngươi dám cược một tòa thành trì không?" Sứ giả của Đông Lăng quốc như chê chuyện chưa đủ lớn còn cất cao giọng nói: "Nạp Lan quốc không hổ danh là đại quốc rộng lớn, vừa ra tay đã dùng một tòa thành làm vật thưởng! Nam Cương Lục hoàng tử, trà của Ninh gia nổi tiếng nhất thiên hạ, vô địch vê các loại trà! Không sợ thì cứ thi đấu một phenl"
Sứ giả Tây Hoa quốc cũng nói: "Nếu Nạp Lan quốc dám lấy một tòa thành ra làm vật thưởng, đủ để thấy bọn họ tự tin về trà dưỡng sinh của mình bao nhiêu! Nhưng mà trà của Ninh gia đã vang danh thiên từ lâu, mỗi lần đại sư Ninh Mộc xao trà đã tốn một vạn lượng hoàng kim. Vài năm mới ra một lần trà mới, mỗi lần có trà mới đều khiến cho người ta vô cùng chờ mong! Trăm năm trà vương cũng không thể để một người khác dễ dàng đánh bại như vậy, ta cảm thấy Nam Cương quốc có thể thử một lần!"
An Bố Nhĩ nhìn vê phía đoàn sứ giả Nam Cương: "Các bằng hữu Nam Cương, các ngươi bày tỏ ý kiến đi! Lấy một tòa thành làm vật cược? Các người có dám so tài hay không?”
Đông Lăng quốc: "Sao lại không dám? Chỉ là một tòa thành thôi mà, Nam Cương quốc cũng không thể thua được! Dù nói thế nào thì trà của Ninh gia là ngon nhất, sao có thể thua được?"