Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 156 - Chương 158: Bị Đố Ky 1

Chương 158: Bị Đố Ky 1 Chương 158: Bị Đố Ky 1Chương 158: Bị Đố Ky 1

Mẫu thân đã qua cơn nguy hiểm, Lương Tử Vận cũng bình tĩnh trở lại, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định: "Viên thuốc này không thể uống."

Lương Tử Vận kiềm chế biểu cảm trên gương mặt, cảm kích hành lễ với Ôn Noãn: "Hôm nay cảm ơn cô nương ra tay cứu giúp, công ơn này cả đời Tử Vận sẽ không quên!"

"Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, tôi là đại phu, cứu người là thiên chức của tôi." Ôn Noãn không để ý nói.

Nàng rửa tay bằng dòng nước chảy từ khe đá trên núi, sau khi rửa sạch mùi thuốc kia, nàng trở lại xe ngựa bắt mạch cho người phụ nữ một chút, hiệu quả trị bệnh của mây tía kia còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng, nàng nói: "Phu nhân đã không có vấn đề gì, chỉ cần không bị kích thích là được. Nếu phu nhân đã không sao, vậy tôi xin cáo từ.”

Nói rồi Ôn Noãn lập tức nhảy xuống xe ngựa, đi về hướng mấy người Vương thị.

Lương Tử Vận vội giữ chặt nàng: "Chờ một chút, cô nương tên là gì, tôi tên là Lương Tử Vận."

Dù sao cũng phải biết ân nhân cứu mạng là ai, ngày khác chờ bệnh tình của mẫu thân ổn định cũng có thể tới nhà nói lời cảm ơn.

Hôm nay chính là nàng ấy liều mạng cứu mình và mẫu thân một mạng!

Vừa rồi nếu không phải nàng ấy làm cho xe ngựa dừng lại, rất có khả năng tất cả mọi người đã rơi xuống núi mất mạng rồi.

"Ôn Noãn."

"Ôn Noãn? Tên rất êm tai, người cũng như tên. Ôn Noãn muội muội là người của Ôn gia thôn sao? Chờ mẫu thân tôi khỏe lại, tôi sẽ đi tìm muội chơi." Ở huyện Ninh Viễn, người họ Ôn không nhiều lắm, nghe nói hầu hết đều ở trong một thôn.

"Không cần, tôi rất bận, không rảnh để chơi." Ôn Noãn trở lại bên người mấy người Vương thị.

Lương Tử Vận cũng không ngại lời từ chối không chút khách khí của Ôn Noãn, nàng đi theo qua bên đó, hành lễ với Vương thị và Ngô thị: "Hôm nay cảm ơn đại nương, thẩm thẩm, Ôn Noãn muội muội đã ra tay cứu giúp, ngày khác cháu lại tới nhà thăm mọi người."

Vương thị và Ngô thị vội vàng xua tay: "Co nương đừng khách sáo, đây là chúng tôi nên làm.”

Hai người cũng không để ý lời nói tới nhà thăm hỏi của nàng ấy, chỉ nghĩ đây là lời nói khách sáo.

Ôn Noãn mời gọi mọi người lên xe bò rồi rời đi.

Lương Tử Vận nhìn xe bò rời đi mới trở lại xe ngựa.

Người ven đường nhìn thấy Ôn Noãn đã rời đi, bọn họ vẫn không thể tin một cô gái ước chừng chỉ mười tuổi như Ôn Noãn có thể cứu sống người khác.

Đột nhiên phát bệnh tim, rất nhiều người biết đây là bệnh không có cách nào cứu chữa, chưa từng có ai có thể cứu được!

Cô nương kia sẽ không phải là Hoa Đà tái thế đấy chứ?

Trở lại thôn, vừa lúc đến thời gian nấu cơm trưa, rất nhiều phụ nữ từ trong ruộng đi về nhà.

Vương thị dẫn theo mấy đứa nhỏ xuống xe bò ở cửa thôn rồi đi bộ về nhà.

Thấy thôn dân thì cười chào hỏi với người trong thôn.

Người trong thôn thấy tất cả người trong nhà bọn họ đều mặc quần áo mới thì đều khiếp sợ. Cả nhà này thế mà lại đều mặc quần áo mới?

Tốn bao nhiêu bạc đây?

Cho dù là ngày tết cũng không phải tất cả các hộ gia đình trong thôn đều sẵn sàng sắm thêm một bộ đồ mới cho các thành viên trong gia đình.

Có thể thêm một bộ đồ mới cho tất cả bọn nhỏ đã là rất tốt rồi!

Huống chỉ hiện tại không phải ngày tết, bọn họ lại mặc quần áo mới.

"Đại nương, mọi người đi đâu mà mặc đẹp như vậy?” Vợ Hữu Tài tò mò nói.

"Đi Đại Phật Tự làm lễ tạ thần, thuận tiện xem ngày xây nhà." Tìm được ngày lành rồi, còn xin được quẻ tốt, trên mặt Vương thị rạn rỡ nụ cười.

"Chao ôi, đây là chuyện vui, đến lúc đó cháu sẽ bảo Hữu Tài đi qua giúp đỡ!"

Vương thị gật đầu: "Được."

Những người khác nghe vậy, trong lòng đủ loại hâm mộ và ghen ghét, ngoài miệng lại không nói gì, đều sôi nổi gửi lời chúc phúc.

Nhưng có số người ganh ty sẽ không giống như vậy.

Vợ của Nhị Lại Tử nhìn cả nhà đều mặc quần áo mới, nguyên liệu còn rất tốt, là vải bông mịn, nghĩ đến sau khi thu lương thực, mẫu đất nhà mình sẽ không bao giờ là của nhà mình nữa! Nhà bọn họ thành gia đình nghèo nhất trong thôn, vốn dĩ tất cả mọi người trong gia đình này phải sa cơ thất thế, là nhà nghèo nhất mới đúng!
Bình Luận (0)
Comment