Chương 1567: Vì Sao Thất Hoàng Tử Lại Tức Giận?
Chương 1567: Vì Sao Thất Hoàng Tử Lại Tức Giận?Chương 1567: Vì Sao Thất Hoàng Tử Lại Tức Giận?
Chẳng qua phương thuốc kia đã được sửa lại một chút, số lượng thuốc được tăng thêm một ít, còn bỏ thêm một loại thuốc khác nữa, cho nên người biết đến cũng chưa nói cái gì.
Dù sao thì lúc ấy là Giả Tĩnh Như ở lại nơi đó để chữa bệnh từ thiện cho bá tánh Đông Lăng.
Đông Lăng quốc bọn họ cũng không muốn tự dưng lại đắc tội với người Thần Y Cốc.
Nhưng người bệnh của những nơi khác, phụ hoàng đã dựa theo phương thuốc của Tuệ An quận chúa mà chuẩn bị dược liệu rồi phát đi.
Lúc ấy tình hình bệnh dịch của Đông Lăng quốc mới khống chế được một cách nhanh chóng.
Nhưng mà Giả Tĩnh Như cũng bó tay không còn biện pháp đối với bệnh tình của quốc sư, hiện tại rõ ràng là Hoàng Thượng của Nạp Lan quốc đang hưng sư vấn tội.
Làm trò trước mặt Tuệ An quận chúa, Tam hoàng tử Đông Lăng không thể không nói lời thật.
Sứ giả các quốc gia đều không nhịn được mà nhìn về phía Giả Tĩnh Như, ánh mắt phức tạp.
Hiện tại Tam hoàng tử Đông Lăng vừa nói như vậy, mọi người còn có cái gì không rõI
Tuệ An quận chúa để lại phương thuốc, nhưng vì sao lời đồn đãi chỉ có công lao của một mình Giả Tĩnh Như?
Vậy chỉ có một khả năng!
Giả thần y này không nói rõ ràng, cố ý chiếm công lao của Tuệ An quận chual
Giả Tĩnh Như bị ánh mắt của mọi người làm cho nhấp nhổm như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than!
Đế Quân Hiền nhìn nàng ta, sắc mặt có chút khó coi: "Phương thuốc là của Tuệ An quận chúa?"
Giả Tĩnh Như buột miệng thốt ra: 'Không phải!"
Trong lòng Phượng Địch tức giận, đây là Thất hoàng tử đang vì Tuệ An quận chúa mà chất vấn Giả Tĩnh Như sao?
Cứ cho là Giả Tĩnh Như cố ý chiếm công lao của Tuệ An quận chúa thì như thế nào?
Vì sao nàng ta muốn lưu lại thanh danh tốt đẹp ở các quốc gia, không phải cũng là vì giấc mộng nhất thống Trung Nguyên của Bắc Minh quốc sao?
Nàng ta không kiềm chế được mà nói: "Vì sao Thất hoàng tử tức giận như thế? Mặc kệ thế nào, Tĩnh Như muội muội cũng là vì muốn tốt cho Bắc Minh quốc."
Đế Quân Hiền: '..."
Đúng vậy, hắn ta không nên tức giận, nhưng mà hắn ta chính là không nhịn được mà tức giận!
Cảm xúc này hắn ta cũng không khống chế được.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng tìm tòi nghiên cứu kia của Đế Quân Hiền, Giả Tĩnh Như siết chặt khăn tay: "Phương thuốc kia chỉ là dự phòng, ta cũng có thể kê được, sau đó ta kê một cái phương thuốc khác, đó mới là phương thuốc dùng để trị liệu!"
Nàng ta cũng không nói sail
"Nói phương thuốc trị liệu dịch chuột là của Thần Y Cốc thì cũng không khác lắm! Y thuật của Tuệ An quận chúa vẫn là học được của Phong sư huynh! Muội muội kia của nàng ta cũng thết Y thuật của các nàng đều là do Phong sư huynh dạy!"
Đế Quân Hiền nghe vậy lại rất kinh ngạc, Tuệ An quận chúa là đồ đệ của Phong Niệm Trần sao?
Vậy thì xem như xuất sư cùng chỗ, phương thuốc giống nhau cũng không kỳ quái.
Hắn ta không nhịn được lại nhìn về phía Ôn Noãn. Cuối cùng thì nàng còn có bản lĩnh gì mà mình không biết?
Nhưng mà Ôn Noãn lại xua tay: "Tam hoàng tử Đông Lăng khách khí rồi, trên phương diện đạo nghĩa ta không thể không nhắc nhở quý quốc, còn phương thuốc có thể cứu được người thì là chuyện tốt."
Nghề y không có biên giới, một người làm đại phu, khi hắn cứu người thì đều sẽ không suy xét hắn là người nước nào, là người xấu hay là người tốt.
Chỉ biết suy xét người kia có phải người bệnh hay không mà thôi!
Lại nói Ôn Noãn cũng nhận được chỗ tốt ở trong tình hình bệnh dịch của Đông Lăng, đó chính là, mây tía của nàng rõ ràng nồng đậm không ít.
Đông Lăng Tam hoàng tử ôm quyền: "Tuệ An quận chúa quả thật là có tấm lòng nhân hậu của y giả".
Tam hoàng tử Đông Lăng nói xong liền nhìn vê phía Hoàng Thượng: "Không biết Nạp Lan quốc quân có đồng ý hay không?”
Hoàng Thượng: 'Việc này phải hỏi tiểu nữ nhi của An Quốc Công có nguyện ý hay không. Hôm nay tiểu nữ nhi của An Quốc Công có tiến cung hay không?"
Ôn Nhiên nghe vậy đứng lên: "Bẩm Hoàng Thượng, thần nữ ở đây."
Tuy rằng cung yến hạn chế số người, nhưng mà mệnh quan triều đình trong nhà Ôn Noãn rất nhiều!
Ôn Noãn, Ôn Gia Thụy, Ôn Thuần, Ôn Hậu.
Mỗi người mang theo một người, cũng có thể mang theo huynh đệ tỷ muội còn lại đến.
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Ôn Nhiên.