Chuong 1615: Truyen Tin
Chuong 1615: Truyen TinChuong 1615: Truyen Tin
Đây là chuyện rất có khả năng xảy ra, nếu như Nạp Lan Quốc mỗi năm thắng vài toà thành trì, vậy thì diện tích lãnh thổ có thể so sánh được với Bắc Minh Quốc!
Đương nhiên, mỗi năm thắng thêm vài toà thành trì, chuyện này cũng có chút vô nghĩa!
Ngay khi tâm tư của Đế Quân Hiền xoay chuyển.
Hai cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang rượt đuổi nhau đột nhiên chạy ra ven đường, trên đường vang lên một tiếng thét chói tai: "Can thận!"
Lâm Phong nhanh chóng kéo cương ngựa, con ngựa dừng lại cách hai đứa trẻ không xal
Ôn Noãn vén mành xe ngựa lên: "Không đụng vào người chứ?"
Lâm Phong lập tức trả lời: "Không co
Tốc độ xe ngựa vốn dĩ đã đi không nhanh, hơn nữa Lâm Phong phản ứng cực nhanh, khi hai đứa nhỏ chạy ra đường, hắn lập tức kéo cương ngựa lại!
Người đi đường thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa trẻ cũng tái mặt vì sợ hãi.
Ôn Noãn xuống xe ngựa, Nạp Lan Cẩn Niên cũng đi theo phía sau.
Đế Quân Hiền thấy Ôn Noãn thì ánh mắt sáng lên, sau đó ánh mắt lại lạnh đi khi thấy Nạp Lan Cẩn Niên đi theo Sau nàng.
Nếu hắn muốn có được nàng, tốt nhất là mau chóng đoạt Nạp Lan Quốc!
Cho dù không thể đoạt được thì cũng phải tìm cách ngăn cản hai người kết hôn!
Năm sau Tuệ An quận chúa sẽ cập kê đúng không?
Ôn Noãn đi tới trước mặt hai cậu bé: "Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Lâm Phong cũng xuống xe ngựa, đỡ hai đứa bé dậy.
Khi hắn nâng một đứa bé dậy, đứa bé đã nhét thứ gì đó vào trong tay hắn!
Đứa bé còn lại đỏ mặt lắc đầu: "Không có! Thật xin lỗi, không cân mắng chúng ta! Lần sau bọn ta không dám nữal"
Sau đó liền lôi kéo đứa bé kia bỏ chạy!
Giống như lo lắng bị răn dạy!
Ôn Noãn: "..."
Nàng đâu có muốn mắng người nhai
Chẳng qua bọn nhỏ hiện tại đều to gan như vậy sao?
Thế nhưng trực tiếp chạy ra đường ngăn cản xe ngựa để truyền tin tức?
Là ai phái tới?
Không phải là người Nạp Lan Cẩn Niên đào tạo chứ?
Ôn Noãn không bỏ lỡ hành động của đứa bé vừa rồi, dù sao thì cũng ở rất gần.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng thu hết động tác của đứa bé vào mắt, hắn nói với Ôn Noãn: "Đi thôi!"
Ôn Noãn gật đầu.
Lâm Phong lắc đầu: "Có rất nhiều đứa nhỏ như vậy, còn không hiểu chuyện mà đuổi nhau ở trên phố! Cũng không biết cha mẹ chúng chăm sóc như thế nào!" Ôn Noãn lên xe ngựa: "Đều đã bảy tám tuổi, đâu cần phải chăm sóc gì? Bản tính của trẻ con chính là ham chơi!"
Lâm Phong giá xe ngựa rời đi.
Loại chuyện này thỉnh thoảng xảy ra, mọi người cũng kinh hãi, dừng lại xem náo nhiệt, sau đó thấy không có việc gì liền rời đi.
Kinh thành được phủ doãn Thuận Thiên quản lý khá nghiêm ngặt, đã rất nhiều năm chưa có chuyện xe ngựa làm người bị thương.
Những công tử ăn chơi ở kinh thành cũng không dám cưỡi ngựa trong thành, một khi bị ngự sử báo lên, xảy ra mạng người, vậy thì cha chú của bọn họ sẽ bị giáng một chức!
Vì vậy, có rất ít xe ngựa gặp sự cố, trong đó có một số là do trẻ con thiếu hiểu biết gây ra, loại việc ngoài ý muốn này chỉ cần xe ngựa của ngươi lúc ấy đi không nhanh thì triều đình sẽ không truy cứu.
Dù sao trẻ con không hiểu chuyện đột nhiên chạy ra, không ai có thể đoán trước được việc này.
Nhưng làm người bị thương thì phải bồi thường tiên thuốc men.
Xe ngựa rất nhanh đã trở về phủ An Quốc Công.