Chuong 1620: Di Gap Nam Ba Ba
Chuong 1620: Di Gap Nam Ba BaChuong 1620: Di Gap Nam Ba Ba
Khi Lâm Phong đánh xe ngựa trở lại ngoài thành thì trời đã sắp sáng, cửa thành vừa mới mở.
Đã có người xếp hàng vào thành cùng ra khỏi thành!
Lúc này người ra khỏi thành đều là đến Dưỡng Sinh Lâu xếp hàng mua đồ ăn sáng!
Cửa hàng trên đường phố ở ngoại thành đã mở, thậm chí ngoại thành còn náo nhiệt hơn so với bên trong thành.
Hắn lấy lệnh bài ra, cứ thế vào thành, cũng không cần xếp hàng!
Ôn Noãn tỉnh ngủ từ lúc hừng đông, Nạp Lan Cẩn Niên ăn cơm sáng với Ôn Noãn xong thì hắn mới nói: "Di đón được Nam bà bà."
Ôn Noãn cũng không quá kinh ngạc, dù sao thì tính thời gian chắc là vừa đến không lâu, Ôn Noãn đứng lên: "Ta đi qua nhìn xem.”
Lần này Nam bà bà mang tôn tử của bà ấy đến đây cho mình nhìn xem.
Một nhà ngoại tổ của Ôn Noãn, người nhị phòng, tam phòng đều ở đây, hơn nữa Ôn Nhu cùng Ôn Hinh lập tức phải thành thân, người đến người đi, Nam bà bà cũng không thích hợp ở nơi này, vì vậy Nạp Lan Cẩn Niên đã sắp xếp bà ấy ở Cẩn Vương phủ.
Hai người đi ra sân, trực tiếp trèo tường qua Cẩn Vương phủ.
Ôn Noãn đi vào Cẩn Vương phủ, thấy da mặt Lâm Phong có chút hồng, nhưng cũng không có gì bị tổn hại, rõ ràng là đã dùng thuốc mỡ: "Tối hôm qua bị dính nọc độc à?"
Lâm Phong gật đầu: "Kỹ năng không bằng người, những người đó đều biết dùng độc!"
Ôn Noãn gật đầu: "Giải độc hoàn đã dùng hết rồi đúng không? Lúc nào đến chỗ ta, ta cho ngươi hai bình."
Giải độc hoàn là Ôn Nhiên luyện chế, Ôn Noãn khá bận rộn, hơn nữa nàng lại có chút lười, sẽ không luyện thuốc giải độc thành đan dược, nàng phối chế đều là nước thuốc.
Dù sao tác dụng đều như nhaul
Trên mặt Lâm Phong vui vẻ: "Cảm ơn Tuệ An quận chúa!"
Nữ chủ nhân chính là tri kỷ hơn nam chủ nhân nhiều, chủ tử trở về, thấy mặt hắn bị thương còn ghét bỏ ném hai chữ cho hắn: "Vô dụng!"
Trời biết, ở cái loại tình huống này, một mình hắn đối chiến với mười người là đã lợi hại biết bao nhiêu!
Ôn Noãn không để ý tới Lâm Phong nữa, trực tiếp đến khách viện.
Tuy rằng tối hôm qua Nam bà bà không bị làm sao, nhưng bà ấy vẫn không hề đi ngủ, canh giữ ở bên cạnh tôn tử chờ Ôn Noãn đến đây.
Còn Tiểu Nam cô nương thì đi ngủ.
Mấy ngày này lén lút lên đường, tiểu nha đầu không được ngủ ngon, tối hôm qua lại càng không dám nhắm mắt, đến lúc này, khi đã đến nơi an toàn thì lập tức ngủ ngon.
Nam bà bà thấy Ôn Noãn đi vào, lập tức đứng lên hành lễ: "Tuệ An quận chúa, sáng sớm đã làm phiền cô!"
Tôn tử của bà ấy cần mây tía mới có thể cứu sống, tử ngọc chính là vật của tiên gia, vật báu thế gian!
Nói thật, nếu mà bà ấy có tử ngọc thì cũng sẽ không lấy ra để cứu một người ngoài!
Tuy rằng Tuệ An quận chúa đã đồng ý rồi, nhưng mà Nam bà bà cũng không biết nàng có thể đổi ý hay không.
Nhưng mà nếu nàng đổi ý, bà ấy cũng không trách nàng, dù sao thì bảo vật như vậy, có thể khởi tử hồi sinh, ai có thể bỏ ra được! Ôn Noãn vội nói: "Sao Nam bà bà lại khách khí như thế! Bà là một trưởng bối lại đi hành lễ với ta, như này không phải hại chết ta sao?"
Nam bà bà cười cười: "Tuệ An quận chúa là quận chúa, là người có đại phúc khí, nhận lễ của mọi người là chuyện đương nhiên!"
"Chức suông mà thôi, bà bà không cần như thế. Ta nhìn xem tôn tử bà trước đã nhé?"
Nam bà bà nhanh chóng tránh ra.
Ôn Noãn đi tới mép giường, nhìn thoáng qua người trên giường.
Trên giường nam hài nhìn qua chỉ có năm sáu tuổi, dáng vẻ tuấn tú xinh đẹp, nhưng làn da rất trắng, cả người cũng rất gầy, đây là nhiều năm không hề được thấy ánh mặt trời và hôn mê bất tỉnh gây ra.
Ôn Noãn ngồi xuống ở mép giường, bắt mạch cho hắn.
Nam bà bà đứng ở bên cạnh, không hề lên tiếng.
Bà ấy biết tôn tử của mình là bị trúng độc, chỉ là bà ấy đã giải được một nửa của độc kia, giữ lại được mệnh hắn, lại không cứu cho hắn tỉnh lại được!
Mấy năm nay, bà ấy đã thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng vẫn không được!