Chương 1642: Nở Hoa Rồi
Chương 1642: Nở Hoa RồiChương 1642: Nở Hoa Rồi
Lúc này, Ôn Noãn và những người khác cũng đang chăm chú quan sát khu vực mình phụ trách.
Ôn Noãn ngồi ở trên một cục đá xem bầu trời, lại xem nơi mình đang phụ trách
Sắc trời lại sáng thêm một chút.
Ôn Noãn đột nhiên phát hiện cây cỏ dưới chân mình hình như mọc dài ra một chút, nàng chớp chớp mắt, hình như nó vẫn đang mọc ra một chút!
Hình ảnh quen thuộc này là khi nàng thường xuyên dùng mây tía dưỡng thực vật.
Trong lòng Ôn Noãn khiếp sợ, chẳng lẽ đây là Thất Tinh Hoa?
Nhưng nàng cũng không nói ra, ai mà biết có người nào đó đang ôm cây đợi thỏ không chứt
"Gió trên núi này thật to!" Ôn Noãn kéo áo choàng quanh người, nhân cơ hội che khuất tầm nhìn của một hướng nào đó.
Nghe vậy, Nạp Lan Cẩn Niên cởi áo choàng ra, trực tiếp đi tới khoác lên người Ôn Noãn: "Về sau buổi sáng mặc nhiều quần áo một chút!"
Hơi thở ấm áp lập tức bao bọc lấy nàng, Ôn Noãn cười nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Được! Ta không nghĩ buổi sáng lại lạnh như vậy, chiều hôm qua vẫn còn rất nóng!"
Ôn Noãn nói đến đây, đưa tay kéo chiếc áo choàng mà Nạp Lan Cẩn Niên khoác cho mình, dùng một ngón tay chỉ vào mặt cỏ: "Huynh mau trở về bảo vệ khu vực của mình đi."
Hai mắt Nạp Lan Cẩn Niên lóe lên, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, xoay người trở lại canh giữ vị trí của mình!
Ôn Noãn vẫn tiếp tục duy trì động tác trước đó, liếc nhìn bầu trời rồi nhìn xung quanh.
Bầu trời lại sáng thêm một chút, ngày càng có nhiều tia sáng màu cam trên bầu trời phía đông.
Lúc này Nam bà bà mở miệng nói: "Mặt trời đã bắt đầu mọc, mọi người nhìn kỹ một chút! Ai phát hiện Thất Tỉnh Hoa thì lập tức nói ra! Nhất định phải chờ đến khi nó hoàn toàn nở rộ mới ngắt lấy, mọi người nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ!"
Mọi người đều đồng ý.
Lạc Thanh cùng Nguyễn Linh ở trong bóng tối cũng trở nên căng thẳng.
Nhìn chằm chằm vào đám người.
Trong số những người này, ai sẽ tìm thấy Thất Tinh Hoa?
Lạc Thanh nhìn vê phía Nam bà bà.
Nam bà bà đã từng ngắt một lần, bà ta quen thuộc với Thất Tinh Hoa nhất, vị trí của bà ta là nơi có khả năng xuất hiện nhất.
Nàng ta lại nhìn thoáng qua Ôn Noãn, Nạp Lan Cẩn Niên và những người khác.
Xem bọn họ có gì khác thường hay không.
Nguyễn Linh cũng nhìn chằm chằm qua lại bọn họ.
Trời càng ngày càng sáng!
Bầu trời phía đông đã sáng hẳn.
Lâm Phong đột nhiên đứng lên, đi tới một tảng đá, ngồi xổm xuống, nhìn hồi lâu, hưng phấn nói: "Nơi này phát hiện một ngọn cỏ, ta hoài nghỉ chính là Thất Tinh Hoal" Mọi người nghe vậy thì đầu động đậy, muốn chạy qua đó nhìn xem.
Lạc Thanh cùng Nguyễn Linh liếc nhìn lân nhau, ra tay!
"Đừng nhúc nhích!" Lúc này Nam bà bà mở miệng nói: "Mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào khu vực của mình, không cần tránh ra! Lâm Phong tướng quân, ngươi nói bộ dáng cây cỏ kia một chút! Xem nó có phải hay không, nếu tất cả đều chạy tới, bỏ lỡ thì sẽ rất phiên toái!"
Mọi người nghe vậy tiếp tục nhìn chằm chằm vào khu vực của mình.
Lạc Thanh cùng Nguyễn Linh nghe vậy cũng khựng người lại!
Cũng đúng!
Lạc Thanh nhìn thoáng qua Nam bà bà, sư phụ nói kẻ phản bội này vừa xảo quyệt lại cẩn thận, quả nhiên đúng là như thết
Trong giọng nói của Lâm Phong mang theo kích động nói: "Có bảy chiếc lá, ở giữa mọc ra một đóa hoa, đúng là có bảy nụ hoal”
Lúc này, mặt trời giống như muốn phá không mà ra!
Nam bà bà nhìn chằm chằm vào mặt trời, kích động đến mức giọng nói đều run lên: "Bảy nụ hoa kia đã sắp nở chưa? Có thể nhìn ra hoa có màu gì không?”
Lúc này, đám người Đế Quân Hiền, Tam hoàng tử Nam Cương Quốc vừa lúc đi lên.
"Cẩn Vương, Tuệ An quận chúa, thì ra các ngươi ở chỗ này xem mặt trời mọc!"
Đúng lúc này Lâm Phong hô to: "Màu trắng! Màu trắng! Nởi Hoa nở rồi!"
Đúng lúc này mặt trời cũng xuất hiện!
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu lên người bọn hol
Chiếu lên Thất Tinh Hoal
Nam bà bà kích động đứng lên, lao nhanh qua: "Mau hái xuống! Chính là nó!"
Những người khác cũng nhanh chóng chạy tới!
Không có người để ý tới những người vừa đến.
Trong lòng Lục hoàng tử Nam Cương cả kinh, nhanh chóng đi qua xem.
Đế Quân Minh kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Không phải xem..." Mặt trời mọc sao?