Chuong 1673: Tuc Gian
Chuong 1673: Tuc GianChuong 1673: Tuc Gian
Bên ngoài nơi ở của đoàn sứ thân Nam Cương đứng đầy người.
Rất nhiều thị vệ dẫn theo thùng nước chạy tới chạy lui dập lửa!
Nhưng trong triều đại này phòng ở đều được làm bằng gỗ, mấy ngày nay không mưa, thời tiết khô ráo!
Gió lại nổi lên, gió đã tiếp sức cho ngọn lửa, ngọn lửa ngay lập tức bao trùm cả một căn phòng!
Lục hoàng tử Nam Cương bị vài người lôi kéo, hắn điên cuồng muốn lao tới phía trước, trong miệng khàn cả giọng hô to: "Y Oánh! Y Oánh! Buông bổn hoàng tử ra! Bổn hoàng tử muốn đi cứu hoàng tử phi!"
Lạc Thanh sốt ruột nói: "Lục hoàng tử, lửa quá lớn! Không thể đi vào!"
Nguyễn Linh đứng ở bên cạnh tức muốn hộc máu nói: "Maul Các ngươi mau dập lửa đi! Lục hoàng tử phi của chúng ta còn ở trong phòng!"
Khi Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên đi đến nơi này.
Ở bên này đã là một mớ hỗn loạn!
Bọn thị vệ chạy tới chạy lui tưới nước dập lửa.
Xung quanh có rất nhiều sứ thần các quốc gia đứng xem náo nhiệt.
Ở trên mặt đất đều là vết nước.
Ngọn lửa cuồng nộ bao trùm toàn bộ nơi ở, khói mù mịt cuồn cuộn, gió to cuốn khói đen bay xa, nửa bầu trời bị khói mù tạo thành từng đám mây mùi
Khuôn mặt của Nạp Lan Cẩn Niên chưa bao giờ khó coi như lúc này!
Tốt lắm!
Sứ thần Nam Cương Quốc làm tốt lắm!
Giờ khắc này, hắn thật sự có ý san bằng Nam Cương Quốc, đốt cháy hoàng cung Nam Cương!
Trong lòng Ôn Noãn cũng nổi trận!
Như vậy thì thật là quá đáng!
Ôn Noãn nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, đôi môi mỏng mím chặt, lửa giận trong mắt còn mạnh hơn ngọn lửa kial
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn tức giận như vậy.
Ôn Noãn lặng lẽ nắm tay hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên cho rằng Ôn Noãn sợ hãi khi nhìn thấy hắn như vậy, dù sao hắn cũng chưa từng tức giận trước mặt Ôn Noãn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhất thời dịu đi, hắn kéo tay Ôn Noãn lại: "Ở đây khói mù mịt, người cũng nhiều, muội về phòng trước đi?"
Ôn Noãn lắc đầu: "Không cần, huynh đừng tức giận, đợi thời cơ xử lý bọn họ là được!"
Đôi khi càng tức giận thì càng cần phải bình tĩnh để giải quyết vấn đề.
Những lựa chọn trong lúc nóng giận rất dễ khiến người ta mắc phải sai lầm.
Chỉ có bình tĩnh thì mới có thể đưa ra lựa chọn khiến đối phương phải hối hận.
Lửa giận trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên bị những lời nói của Ôn Noãn làm tiêu tan, tiểu nha đầu đang quan tâm hắn, không phải sợ hắn!
Cũng đúng, tiểu nha đầu này đâu có biết sợ là gì?
Nạp Lan Cẩn Niên không nói thêm gì, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng một chút, sau đó buông lỏng ra. Không chỉ có Nạp Lan Cẩn Niên tức giận, mà ngay cả Thất hoàng tử, thế tử An Thân Vương cũng giận!
Mấy người vội vàng đi tới trước mặt mọi người.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao đang yên lành lại bốc cháy?"
Đế Quân Hiền đứng ở một bên, từ xa liền thấy đám người Nạp Lan Cẩn Niên đi tới.
Hắn còn thấy Ôn Noãn lặng lẽ kéo tay Nạp Lan Cẩn Niên!
Không hiểu sao trong lòng hắn như có lửa đốt.
Giờ phút này, trên mặt liền lộ ra vẻ sợ hãi: "Cẩn Vương, Nạp Lan Quốc các ngươi thủ vệ quá lỏng lẻo! Rõ như ban ngày còn có thể nổi lửa? Đêm nay bổn hoàng tử cũng không dám ngủ! Chậc chậc. Nạp Lan Quốc như vậy khiến bổn hoàng tử không dám tiếp tục ở lại! Ngày mai chúng ta liền dẹp đường trở lại Bắc Minh Quốc!"
Thực ra lúc này trời còn sáng, bởi vì trời đã tối, nhưng vẫn chưa tối hẳn, có cảm giác như trời sắp sáng.
Còn có thể nhìn thấy mọi thứ, mặc dù trong căn phòng đã tối om và đã đến lúc thắp đèn.
Nhưng hắn lại nói rõ như ban ngày chính là vì muốn châm chọc Nạp Lan quốc!
Tam hoàng tử Đông Lăng ở bên cạnh phe phẩy quạt xếp, nghe vậy gật đầu: "Lần này chúng ta cùng nhau đi đến đây, nhưng lại gây ra không ít phiên phức cho Cẩn Vương! Là nên trở về! Nếu như lúc trước chúng ta không tiếp tục ở lại, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!"
Tam hoàng tử Tây Hoa cũng ra vẻ xin lỗi: "Đúng vậy! Nếu biết sớm như vậy thì đã về sớm hơn!"
Bát công chúa lúc này cũng vội vàng đến đây, nghe bọn họ nói như vậy cũng không thèm để ý mặt mũi: "Biết thì tốt rồi!"
Đám người nghe Bát công chúa nói lời này cũng có chút khó coi, nhưng đây là vị công chúa bị quốc chủ Nạp Lan Quốc chiều hư!
Nói chuyện làm việc đều không hề cố ky!