Chương 1710: Sao Lại Không Có Ai Cười?
Chương 1710: Sao Lại Không Có Ai Cười?Chương 1710: Sao Lại Không Có Ai Cười?
Mắt cả hai đều sáng bừng!
Vấn đề có thể giải quyết bằng bao lì xì vậy thì nó sẽ không còn là vấn đề!
Ninh Hoài Kiệt lập tức lấy ra một cái bao lì xì nói: "Hai chiếc giày ấy có phải vẫn ở trong phòng này không?"
Ôn Noãn mỉm cười nhận tiền lì xì: "Chiếc giày của Ôn Nhu tỷ tỷ vẫn còn ở trong phòng này!"
Bọn họ muốn bỏ một bao lì xì để hỏi hai vấn đề hả, không có cửa đó đâu!
Ninh Hoài Kiệt nhìn thoáng qua Lâm Đình Hiên, muội phu, ta không giúp được ngươi rồi!
Tuệ An quận chúa thật sự không dễ lừa gạt!
Ninh Hoài Kiệt cũng không quan tâm Lâm Đình Hiên, hắn phải bế nương tử của mình lên kiệu hoa trước đã rồi nói sau, vì vậy hắn lại lấy ra một bao lì xì cho Ôn Noãn: "Tam muội, vậy còn chiếc giày kia của Ôn Nhu đang được giấu ở chỗ nào trong phòng này?"
Ôn Noãn không nhận: "Huynh hát một bài cho đại tỷ của ta nghe, ta sẽ nói cho huynh biết!"
Ninh hoài Kiệt: "1!
Chẳng phải đưa lì xì là được sao?
Ngũ âm của hắn không được đầy đủ?
"Không hát có được không?”
Ôn Noãn mỉm cười, nói: "Huynh nói thử xem?"
Ninh Hoài Kiệt cố gắng cất giọng hát lên.
Tiếng ca này khó nghe giống như vịt kêu...
Hắn ta hát không được vài câu, Ôn Noãn đã vội nói: "Được rồi! Được rồi!"
Huynh đệ do hắn ta dẫn đến đã sớm bịt lỗ tai vội chạy dil
Ninh Hoài Kiệt lại đặt bao lì xì xuống đất: "Vậy rốt cuộc giày đã được giấu ở nơi nào trong phòng này? Có thể nhờ Tam muội lấy ra giúp ta không?"
Ôn Noãn nhận tiền lì xì: "Ca hát vừa rồi cũng chỉ là câu hỏi đầu tiên, giày được giấu dưới quần áo! Câu hỏi thứ hai là nhận thử thách từ ta! Đại tỷ phu hãy kể ra khuyết điểm của đại tỷ ta! Để ta xem có nói đúng không, nếu nói đúng ta sẽ lấy ra cho huynh!"
Ninh Hoài Kiệt: "..."
Bên này Ôn Noãn đang làm khó Ninh Hoài Kiệt, bên khác Ôn Nhiên chạy đến trước mặt Lâm Đình Hiên vui vẻ nói: "Nhị tỷ phu, huynh cho muội lì xì, muội đưa gợi ý cho huynh!"
Lâm Đình Hiên: ”...'
Nha đầu Ôn Nhiên này đưa gợi ý cho hắn, hắn sợ sẽ phải hỏi trên một ngàn vấn đề, đến khi trời tối hắn cũng không biết chiếc giày kia ở chỗ nào!
Lâm Đình Hiên nở một nụ cười khổ, hắn vội đưa tiền lì xì: "Nhiên Nhi, chiếc giày còn lại của Ôn Hinh được giấu ở góc nào?
Câu này không có vấn đề gì đúng không?
Hắn cũng đã cẩn thận hỏi ở góc nào!
Ôn Nhiên: "Tất nhiên là ở góc tối!"
Giấu ở dưới váy, chẳng phải cũng là góc tối sao. Lâm Đình Hiên nhìn quanh trong phòng một vòng, góc tối chắc là dưới ngăn tu đúng không? Hay là góc tủ quần áo.
Quên đi, không thể nào đơn giản như vậy!
"Có thể nhờ Tứ muội lấy giày ra giúp ta không?"
Ôn Nhiên: "Có thể! Chỉ cần đưa tiền lì xì, còn có ở nơi này kể một câu chuyện cười khiến mọi người ở đây đều cười! Thì muội sẽ lập tức lấy giúp huynhy
Lâm Đình Hiên: ”...'
Hắn chưa bao giờ kể chuyện cười!
Cuối cùng, hắn phải vắt óc kể ra những chuyện cười nhạt nhẽo, ngoài những binh lính trong quân doanh giả vờ cười ra thì những người khác đều không cười!
Bát công chúa nói với vẻ mặt ghét bỏ: "Lâm tướng quân, đây là truyện cười sao, cái gì mà ăn ruồi bọ, đánh rắm, lại đến đái dầm, tè ra quần! Ngươi là đang nói chuyện ghê tởm! Ngươi là đang ghê tởm ai hả?"
Mọi người nghe vậy đều bật cười!
Lâm Đình Hien:
Không buồn cười sao?
Ở quân doanh, có binh linh nào đó nói bản thân mình sáu tuổi còn đái dầm, thế là tất cả mọi người đều cười ha hal
Có binh lính nói bản thân trước kia không có thịt ăn, nghĩ đến có người nói thịt của muỗi cũng là thịt, nên hắn nghĩ ruồi bọ có thịt nhiều hơn muỗi, nên hắn đi bắt ruồi bọ về để nấu ăn. Tất cả mọi người đều cười hắn ngốc!
Còn vào lúc đánh giặc, đánh kẻ địch đến tè ra quần, việc này kể ra mọi người ai cũng cười ha hal
Vì sao lúc này lại không có ai cười!
Cuối cùng, hắn cũng không còn cách nào, nên khôn ngoan đưa cho Ôn Nhiên một bao lì xì, để nàng thay mình kể một chuyện, sau đó mới được thông qual