Chương 1722: Để Con Giải Thích
Chương 1722: Để Con Giải ThíchChương 1722: Để Con Giải Thích
Rất nhiều nữ tử mười ba tuổi đã gả chồng.
Nói là viên phòng rồi, cũng là có người tin tưởng.
Loại chuyện này, không thể giải thích rõ được!
Ninh Hoài Kiệt nắm chặt lấy tay Ôn Nhu, lạnh lùng nói: "Nếu là nói hươu nói vượn thì nhị thẩm chớ có nói hươu nói vượn theo! Nói như vậy làm người tổn thương biết bao nhiêu, thẩm không biết sao? Lại nói không có người nào có thể biết rõ Ôn Nhu là thanh thanh bạch bạch hơn so với tal"
Ninh nhị phu nhân vội nói: "Ai ôi, Hoài Kiệt đừng nóng giận, không phải nhất thời nhị thẩm lanh mồm lanh miệng sao, nguyên khăn của Ôn thị không có vấn đề, vậy tất nhiên là trong sạch! Về sau ta không nói nữa là được! Ngươi cũng biết ta là người trong lòng không giấu được cái gì, có câu nào là nói câu đấy! Ta là người thành thật! Chợt nhớ tới lời nói của nhà họ Tiền nên mới cảm khái thế thôi! Nương tử Hoài Kiệt đừng trách nhị thẩm nhé!"
Ninh Hoài Mãn tò mò hỏi: "Mẫu thân, Tiền gia? Tiền gia nào? Nói hươu nói vượn cái gì?"
Ninh nhị phu nhân xua xua tay: "Tiểu hài tử đừng hỏi, Tiền gia không phải người trong sạch gì! Cùng nhà chúng ta không có quan hệ gì, con hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Ninh Hoài Kiệt sắp tức chết rồi, bà ta nói như vậy còn không phải là làm người hiểu lầm Ôn Nhu sao?
Ninh Hoài Kiệt vừa muốn nói gì, Ôn Nhu đã kéo tay hắn lại.
Ninh Hoài Kiệt nhìn về phía Ôn Nhu.
Ôn Nhu lắc đầu với hắn.
Trong lòng Ninh đại phu nhân cũng tức giận đến không chịu được, đây là nhị phòng không muốn cho đại phòng bọn họ vui vẻ.
"Nhị tẩu, ngươi đừng quá."
Lúc này Ôn Nhu lên tiếng đánh gãy lời Ninh đại phu nhân: "Mẫu thân, con tới giải thích một chút!"
Ninh đại phu nhân nhìn Ôn Nhu một cái, trên mặt bà ấy khôi phục hiền từ: "Mẫu thân tin tưởng con là người trong sạch, không cần để ý người khác nói cái gì! Có vài người chính là không muốn chúng ta được sống tốt!"
Ninh nhị phu nhân tin tưởng Ôn Nhu, năm trước bọn họ đi cầu hôn, lúc sau Ngô thị đã nói qua một vài tình huống của Ôn Nhu.
Vốn dĩ người ta không hề giấu giếm một chút nào!
Hơn nữa Hoài Kiệt cũng nói qua.
Khi đón Ôn Nhu trở về thì gầy giống như da bọc xương, đã mười ba tuổi mà nguyệt sự cũng chưa tới!
Nguyệt sự không tới, thì không thể hành phòng, trừ phi là biến thái!
Loại chuyện này truyền ra ngoài thì Tiên Thành Vũ kia cũng đừng muốn thi khoa cử.
Lại nghe nói nhi tử Tiền gia kia còn rất chán ghét Ôn Nhu, hắn ta tự nhận thanh cao, đã sớm thích một nữ tử khác, sao có thể viên phòng với Ôn Nhu được?
Ôn Nhu cười: "Đa tạ mẫu thân, con biết rồi, thanh giả tự thanh!"
Thật ra trong lòng Ôn Nhu cũng vô cùng tức giận, nhưng mà người nhị phòng vốn dĩ không phải người tốt, không cần thiết vì những người này mà tức giận.
Về sau có cơ hội lại xử lý là được!
Dùng cách Noãn nhi nói, nếu mà nhị phòng Ninh gia không ngoan, nhìn không thuận mắt, thì nghĩ biện pháp làm cho bọn họ rời nhà với hai bàn tay trắng! Ôn Nhu vươn một bàn tay, nhẹ nhàng thả một chút ống tay áo, lộ ra một nửa cánh tay.
Trên cổ tay Ôn Nhu mang một vòng ngọc hình con dê bằng bạch ngọc.
Vòng ngọc kia có chất ngọc vô cùng tốt, nõn nà, trong suốt sáng rõ, trắng như tuyết trắng.
Mà cánh tay Ôn Noãn trắng nõn không tì vết, làn da tinh tế trơn mềm, thế nhưng còn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người hơn cả với dương chi bạch ngọc kial
Ninh Hoài Mẫn nhìn thoáng qua cánh tay Ôn Nhu, không tự giác nuốt một chút nước miếng.
Làn da thật tối!
Non mềm như nước!
Quả thật là báu vật nhân gian!
Đột nhiên hắn có chút đố ky Ninh Hoài Kiệt!
Cho dù là giày rách, cũng rất mê hồn!
"Tiểu Thấm, ngươi nhìn xem cánh tay của nhị thẩm." Ôn Nhu cười nói với một cái tiểu cô nương ngồi đối diện ở một bên, cách nàng không xa.
Tiểu Thấm nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "A? Nhị thẩm thẩm, sao không còn thấy nốt ruồi đỏ trên cánh tay của thẩm nữa rồi?"
Tiểu Thấm là nữ nhi của đường ca Ninh Hoài Kiệt, chỉ có ba tuổi, ngày hôm qua xuất hiện ở tân phòng, Ôn Nhu còn tặng một hoa lụa hình con bướm vô cùng mỹ lệ cho nàng, còn cho nàng một ít kẹo sữa do Ôn Hinh tự làm.
Cũng bởi vì nàng cho kẹo, tiểu nha đầu này thấy trên cánh tay của Ôn Nhu điểm một nốt thủ cung sa.