Chuong 175: Than Tac
Chuong 175: Than TacChuong 175: Than Tac
Chúc Trấn Hiên ngồi phía trước nghe vậy, nhịn không được mà quay đầu lại trừng mắt liếc On Noãn một cái: "Ngươi không hiểu tranh thì đừng nói bậy! Ngươi có thể vẽ ra được bức tranh đẹp như vậy không?"
Ôn Noãn nhướng mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Tôi thật sự không vẽ được, nhắm mắt lại cũng không vẽ ra được.'
Dứt lời nàng cũng không để ý đến hắn ta, nhắm mắt lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chúc Trấn Hiên: "..."
Sao cứ cảm thấy lời nói này không đúng vậy nhỉ? Hắn ta cũng không nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ lười biếng của Ôn Noãn, hung dữ nói: "Tôi nhổ vào, ai ai cũng nói đẹp, chỉ có ngươi nói không đẹp, tuổi còn nhỏ mà giả vờ đại sư cái gì"
Cái gì tốt mã dẻ cùi, không có linh hồn! Người này có hiểu không?
Không hiểu còn giả vờ hiểu, nói chuyện đáng ghét giống như ôn thần kiall
Ôn Noãn là để ý đến hắn ta, nhắm hai mắt không có mở ra.
Loại người này càng để ý tới hắn ta thì hắn ta sẽ càng hăng say!
Từ Đình Chi vẫn luôn ngồi yên ở nơi đó, không kêu giá, sắc mặt vẫn luôn là nghiêm túc, cho dù bức tranh của Ôn Ngọc xuất hiện, ông cũng chỉ là nhìn thoáng qua, cái liếc mắt này nhiều lắm chủ dừng lại hai giây.
Hiện tại ông lại ngạc nhiên nhìn cái gáy của Ôn Noãn, cô nương này hiểu về vẽ!
Nhiều người đều không có nhận ra, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, ánh mắt này không thua kém ông!
Ông am hiểu vẽ hoa vẽ chim, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bức tranh này chỉ chú ý đến xinh đẹp và tài nghệ, sử dụng tất cả kỹ xảo, mặt ngoài trông rất đẹp đấy, nhưng lại không vẽ ra được cái hồn của hoa, của chim.
Hoa là hoa, chim là chim, hai người không liên quan gì đến nhau, không có linh hồn!
Rất nhanh bức vẽ của Ôn Noãn đã được đưa lên.
Người chủ trì buổi bán đấu giá sư mở ra, xung quanh lặng im, cả thế giới yên lặng!
Bức tranh này cho dù là người không biết gì vê vẽ cũng có thể nhìn ra nó xấu hay đẹp.
Bởi vì nó quá giống thật!
Quá sống động!
Từ Đình Chi không khỏi dựng thẳng người, một gương mặt nghiêm túc nhiều thêm một chút bất ngờ và vui mừng, thậm chí còn không nỡ nháy mắt.
Tất cả mọi người ở đây cũng giống như ông, đều không nỡ dời mắt!
Rất lâu sau mới có người nghẹn ra hai chữ: "Thần tác!"
Là hắn ta tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy từ hình dung nào nói tốt hơn, chỉ có thể nói ra mấy chứ như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, như là mở ra chốt mở nào đó, bừng tỉnh mọi người.
"Trời ơi! Bức tranh này quá tuyệt, con sói vẽ như thành tinh vậy!"
"Chim ưng như họa sống! Trực tiếp bay vào bức vẽ!"
"Một bức vẽ linh sói từ nông thôn đi ra, diều hâu giương cánh bay thật đẹp! Rõ ràng không có một chút màu sắc, nhưng lại khiến người ta như thấy nhìn thấy một bức tranh về núi đồi và đồng ruộng vui sướng được mùa trong mùa thu."
"Lúc này không sắc thắng có sắc, không tiếng thắng có tiếng!" "Là tranh vẽ của đại sư nào?"
"Vô Danh? Vô Danh là ai2 Quá lợi hại, thế mà lại có thể vẽ ra thần tác như vậy! Kỹ thuật vẽ này thật tuyệt vời."
Vô Danh là ai, không biết tên họ, không biết giới tình, cũng không biết tuổi, nhưng hắn nổi tiếng!
Được các thương nhân, họa gia, học giả tham gia buổi đấu giá lần này tán thường thành thần!
Sau buổi đấu giá lần này, giới thi họa thêm một ngôi sao mới, đó chính là Vô DanhI
Từ Đình Chi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm bức tranh trên bục: Mực nước thấm đẫm, như nước chảy mây trôi vòng quanh, vài nét bút phác hoạ, một chút mực, núi sông xa xăm, cánh đồng nhàn nhã, vui sướng được mùa sôi nổi hiện lên trên trang giấy.
Giữa những nét bút, sói, diêu hâu như chân thật đi vào bức vẽt
Làm người ta có cảm giác như chính mình lạc vào trong cảnh này!
Không cần dùng bất kỳ kỹ xảo nào lại thắng qua tất cả kỹ xảo!
Chính là đạo lý đại phôn đến giản, đột nhiên nhanh trí.
Đây mới là bức tranh có linh hồn, một ngọn cỏ, mỗi thân cây bên trong đều được vẽ rất sống động!
Thậm chí ngay cả bóng dáng nông dân lau mồ hôi kia, mặc dù chỉ là một bóng dáng nhưng cũng làm người ta cảm giác được cảm xúc lúc này của hắn —— Mệt mỏi cũng vui sướng!