Chuong 177: Hieu Lam
Chuong 177: Hieu LamChuong 177: Hieu Lam
Ông lão đạo cốt tiên phong kia há miệng thở dốc, nghĩ đến trên người mình không mang đủ ngân phiếu, ông ta ảo não nói: "Vừa rồi mua một đống phế vật, biết sớm thì ta đã để dành bạc trực tiếp mua bức vẽ này rồi!"
Ông ta không ngờ huyện Ninh Viễn cũng có thể xuất hiện báu vật vô giá như vậy!
Hôm nay mà mang đủ ngân phiếu để mua lại bức tranh này, sau đó đưa bức tranh này đến Kinh Đô hoặc hải ngoại cũng đều có thể nhẹ nhàng bán ra với giá một vạn lượng!
Ôn Ngọc: "..."
Phế vật trong lời nói của ông ta cũng bao gồm bức tranh kia của nàng ta sao?
Không thể mua được thần tác kia, ông lão đạo cốt tiên phong lập tức đứng lên, trực tiếp rời đi.
Phần sau có cái gì, ông ta cũng đều không có hứng thú.
Ôn Ngọc vội vàng đuổi theo sao: "Từ đại sư! Chờ một chút."
Từ Đình Chi nghe tiếng gọi, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.
Lại thấy Ôn Ngọc hét lớn đuổi theo một ông lão.
Ông thu ánh mắt trở về.
Chúc Trấn Hiên cũng vội vàng đuổi theo sau.
Sau khi mua bức tranh, Từ Đình Chi lập tức rời đi, ông đi tìm người thu mua hàng đấu giá, hỏi xem rốt cuộc là ai lấy bức tranh này tới bán đấu giá.
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy không lập tức rời đi, bởi vì ngay sau đó là phiên đấu giá ngọc bích.
Lúc sau Ôn Noãn bỏ ra hai mươi lượng bạc mua hai miếng ngọc có tỉ lệ bình thường, nhưng điêu khắc ngọc bội rất tinh xảo, cũng bỏ ra năm mươi lượng mua một miếng ngọc có chất lượng không tốt lắm vẫn còn trong tảng đá, sau đó mới đi nhận hai ngàn tám trăm lượng bạc, là đã trừ 700 lượng tiên thuê nên chỉ còn hai ngàn tám trăm lượng.
Sau khi nhận được đáp án, Từ Đình Chi vẫn luôn đứng chờ dưới táng cây quả dầu ngoài cổng lớn nhà đấu giá chờ hai người Ôn Noãn đi ra ngoài.
Sau khi Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy lấy được ngân phiếu, hai người cứ thế đến nhà xí để thay đổi đồ dùng, quần áo rôi một trước một sau rời đi.
Đầu tiên là Ôn Gia Thụy rời đi từ cửa sau.
Ôn Noãn đi lên cửa trước, nàng thấy Từ Đình Chi đang chờ ở dưới tàng cây du nên lập tức quay đầu thay đổi tuyến đường đi.
Từ Đình Chi đợi nửa ngày không thấy có người ra, ông ấy đi vào phòng đấu giá vừa hỏi, mới biết được hai người kia đã sớm lĩnh ngân phiếu rồi rời đi.
Ông ấy vô cùng ảo não!
Thầm hận bản thân chủ quan, hai người dịch dung nên tất nhiên là không muốn có người nhận ral
Tiểu đồ đệ quá thông minh, nhưng nhất định ông ấy sẽ tìm được bọn hol
Ở chỗ đăng ký, ông thấy trên công văn bán đấu giá kia có ký một chữ Ôn, sau đó là một cái dấu tay.
Biết họ Ôn là được.
Từ Đình Chi vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Hai canh giờ sau, ở thư viện Lộc Sơn. Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa sau thư viện.
Một ông lão già cả bước đi tập tênh xuống xe ngựa rồi đi vào.
Ông ta vội vàng chạy tới khoảng sân yên lặng ở hậu viện thư viện hậu viện và tìm được Lâm Hoằng Hạo.
Không quan tâm bản thân đang thở hổn hển như trâu, mồ hôi đầy đầu mà cao hứng nói:
"Lão Lâm, tôi tìm được đồ đệ rồi!"
Lâm Hoằng Hạo đang đọc sách, nghe vậy lập tức buông sách ra, ngẩng đầu nhìn về phía ông bạn già đang vô cùng mừng rỡ: 'Ồ, là ai thế?"
"Không biết, nhưng mà ta biết nha đầu kia họ Ôn!"
Họ Ôn ở huyện Ninh Viễn này không phải họ lớn, chắc là người của Ôn gia thôn thuộc Thăng Bình trấn!
Cứ cho là phải lật tung toàn bộ Ôn gia thôn, cũng phải tìm được ra nàng.
"Ông tìm được đồ đệ là nữ, còn họ Ôn?"
"Đúng vậy, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, cũng đã bộc lộ ra thiên phú vẽ tranh siêu cao, bức tranh kia thật là tuyệt vời!"
Đúng lúc đấy, Quách phu tử cố ý cầm mấy sách luận tính toán của học sinh nhờ Lâm Hoằng Hạo đánh giá một chút, ông ta nghĩ rằng Từ đại sư chắc là đã trở lại, mới vừa đi đến gần nhà ở, đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.
Hôm nay Ôn ngọc đến nhà đấu giá bán đấu giá, mục đích chính là muốn được Từ đại sư thưởng thức, để ông ấy thu làm đồ đệ.
Không nghĩ tới thật sự thành công!
Trong lòng ông ta vui vẻ, nhanh chóng xoay người rời đi, đem tin tức tốt này nói cho Ôn Lượng.