Chuong 1766: Tiep Tuc Len Duong
Chuong 1766: Tiep Tuc Len DuongChuong 1766: Tiep Tuc Len Duong
Nạp Lan Cẩn Niên biết có một quân doanh của Bắc Minh quốc nằm gần đây, nhưng vị trí nằm ở chỗ nào thì hắn không biết.
An Bố Nhĩ nhìn về phía Bát công chúa: "Nguyệt nhỉ, có phải muội không thoải mái ở chỗ nào không?”
Lời này hắn đã hỏi không dưới mười lần.
Nhưng khi hắn nghe Bát công chúa nói ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, hắn lại nhịn không được hỏi.
Vì lo cho thân thể nàng không khỏe, mà nàng không chịu nói.
Bát công chúa lắc đầu: "Không có!"
An Bố Nhĩ nhìn về phía Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa có thể bắt mạch cho Nguyệt nhi không?"
Ôn Noãn gật đầu: "Tất nhiên là được!"
Nàng vốn dĩ đã định làm như vậy.
Bát công chúa chỉ biết cười với Ôn Noãn.
Đầu ngón tay của Ôn Noãn đặt lên trên mạch đập của Bát công chúa, nàng tiến lên thấp giọng nói bên tai của Bát công chúa: "Pho mã quan tâm công chúa như vậy, thật khiến người ta ghen tị!"
Bát công chúa lại cảm thấy hắn lo xa quá nhiều!
Có chút đáng ghétI
Nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào.
Nàng nhịn không được lớn tiếng nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất hoàng thúc, thúc không được như vậy! Ôn Noãn ghen tị với việc phò mã đối tốt với chất nữ như vậy! Thúc nên úp mặt vào tường suy nghĩ lại lỗi sai của mình!"
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy liếc mắt nhìn Ôn Noãn, gật đầu như có chuyện lạ: "Được!"
Ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên dừng ở bụng của Ôn Noãn, rồi nhìn Ôn Noãn một cái, nghiêm túc nói: "Tới một ngày nào đó, bổn vương tất nhiên chỉ có hơn chứ không có kém!"
Ôn Noãn: "..."
Vốn dĩ chỉ là trêu ghẹo Bát công chúa, không ngờ lại cuốn mình vào cuộc vui này!
Lúc này Lâm Phong đi đến nói: "Chủ tử, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong! Có thể xuất phát!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua, hàng dài đã đứng ngay ngắn.
"Còn những binh lính bị trọng thương đều ở trong xe ngựa sao?"
"Đúng vậy! Những binh lính đi bộ đều có vết thương nhẹ."
"Vậy xuất phát thôi!"
Vì vậy, đoàn người tiếp tục chạy đi, cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới ra dãy núi.
Ở thị trấn bên dưới nghỉ ngơi nửa ngày, để cho binh lính nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại tiếp tục chạy đi.
Đế Quân Hiền cũng đến giữa trưa ngày thứ tư mới tỉnh lại.
Vết thương của hắn ta quá nặng, buổi tối ngày đó hắn ta đã sốt cao liên tiếp hai ngày ba đêm mới tỉnh lại.
May mắn bên người hắn ta vẫn có người giỏi y thuật.
Vả lại y thuật của Giả Tĩnh Như ở phương diện này vẫn không tệ. Lăng thị đã đưa hắn ta trở vê để cứu hắn ta.
Đế Quân Hiền mở mắt, Phượng Địch lập tức nói: "Thất hoàng tử, người tỉnh rồi?"
Đế Quân Hiền như nghĩ đến điều gì nên lập tức hỏi: "Đoàn đưa dâu đến Lan Lăng quốc đến đâu rồi?"
Giọng nói hắn ta khàn khàn, suýt chút nữa đã khiến người ta không nghe rõ được.
Phượng Địch vội rót cho hắn ta một chén nước: "Thất hoàng tử uống nước đi."
Đế Quân Hiền cúi đầu uống một ngụm nước lớn.
Mấy ngày nay người trông coi hắn chính là Phượng Địch cùng hộ vệ Chương Vũ đã luôn ở bên cạnh hắn ta.
Chương Vũ biết hắn ta tỉnh lại chắc chắn sẽ hỏi, nên đã sớm cử người đi tìm hiểu rõ ràng.
"Bẩm chủ tử, đêm qua bọn họ vẫn còn ở quan ải huyện lệnh, đường đi khoảng hai ngày nữa sẽ đến cửa phía Bắc.
Đế Quân Hiền giật mình: "Nhanh như vậy?"
Phượng bich biết Đế Quân Hiền lần này là do muốn đi cướp Tuệ An quận chúa nên mới bị thương nặng đến như vậy, vả lại nàng ta còn biết sở dĩ Đế Quân Hiền bị thương nặng như thế, đều do Tuệ An quận chúa gây ra.
Dựa vào võ công hơn người của hắn ta, thì trên đời này người có thể làm cho hắn ta bị thương không được bao nhiêu!
Nhưng hắn ta lại bị Tuệ An quận chúa làm cho bị thương nặng đến như thế này, chắc chắn là vì hắn ta sợ làm tổn thương nàng, nên mới nhẹ tay!
Hiện tại Phượng Địch vừa thấy hắn ta tỉnh lại đã vội hỏi chuyện này, trong lòng cũng chùng xuống.
Tuệ An quận chúa này là một kẻ gây tai họa, giữ lại sẽ rất đáng sợi
Thất hoàng tử vẫn luôn đặt nàng ở trong tim.
Thất hoàng tử là của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi!
Chương Vũ trả lời: "Điện hạ, người đã hôn mê được bốn ngày!"