Chương 1782: Đánh Đổ Bình Dam Chua
Chương 1782: Đánh Đổ Bình Dam ChuaChương 1782: Đánh Đổ Bình Dam Chua
Ôn Noãn bỏ bút xuống, duỗi tay muốn xắn tay áo lên lần nữa, như vậy cũng mát mẻ hơn một chút.
Nạp Lan Cẩn Niên lập tức cầm tay nàng, không cho nàng xắn tay áo lên: "Không sao, ta cầm tay áo giúp muội, sẽ không bị bẩn!"
Nói xong, Nạp Lan Cẩn Niên tiến lên một bước, thân thể tới gần Ôn Noãn, ghé sát vào Ôn Noãn, nắm lấy ống tay áo để vải không chạm vào mực
Làm như vậy, thân thể của hắn vừa lúc dựa vào người Ôn Noãn, làm người nào đó không thể nhìn thấy.
Ôn Noãn bởi vì Nạp Lan Cẩn Niên dựa quá gần nên nàng có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người hắn!
Cả người lập tức cảm thấy nóng hơn.
Ôn Noãn đẩy hắn ra, ghét bỏ nói: "Không cần, huynh tránh xa ta ra một chút! Nóng muốn chết!"
Nạp Lan Cẩn Niên rút quạt xếp cắm ở bên hông ra,"Bang" một tiếng mở ra quạt cho Ôn Noãn:
“Ta quạt gió cho muội."
Ôn Noãn: "..."
Thôi được, miễn cưỡng chịu đựng một chút vậy!
Nàng cảm thấy hắn đột nhiên trở nên thần kinh.
Lúc này An Bố Lãng và Đa Nhĩ Nhã đã đi đến gần.
Hai người vấn an Bát công chúa trước. Bát công chúa gật đầu cười miễn lễ.
Sau đó An Bố Lãng muốn chạy đến trước mặt Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên chào hỏi.
Hắn vừa mới bước lên một bước, Nạp Lan Cẩn Niên liền dịch sang một bước, hắn lại tiến thêm một bước, Nạp Lan Cẩn Niên lại tiếp tục dịch sang một bước.
Vừa lúc ngăn chặn tâm mắt của hắn!
Bát công chúa ngồi ở bên cạnh nhìn hành động của Thập Thất hoàng thúc, sửng sốt một chút, sau đó chớp chớp mắt, nàng nghĩ đến gì đó rồi phụt cười một tiếng.
Thập Thất hoàng thúc đây là đánh đổ bình dấm chual
An Bố Lãng đi một vòng cũng chưa thấy mặt Ôn Noãn, hắn liếc nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, cảm thấy đối phương đang cố ý ngăn chặn hắn!
An Bố Lãng sờ cái mũi, một bông hoa xinh đẹp luôn khiến cho người ta không thể không liếc nhìn thêm một cái, phải không?
Người đẹp cũng vậy, không khỏi muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Hắn thật sự chỉ thưởng thức mà thôi!
An Bố Lãng chỉ có thể trực tiếp chào hỏi hai người: "Can Vương, Tuệ An quận chúa, các ngươi đang làm gì vậy? Là muốn trồng hoa sao?"
Mà Đa Nhĩ Nhã trợn to hai mắt nhìn những cây hoa bị đào lên ném qua một bên, tức giận hồi lâu vẫn không nói nên lời!
Giọng nói của An Bố Lãng làm nàng bừng tỉnh, nàng bởi vì quá tức giận nên âm thanh không tự chủ được mà cao hơn bình thường: "Là ai nhổ những cây hoa này!"
Bọn họ có biết những bông hoa này quý giá như thế nào không!
Quý hiếm như thế nào không! Những thứ này đều được Bố Nhĩ ca ca mua với giá cao từ rất nhiều quốc gial
Hơn nữa không phải mua một lần, mà là mua rất nhiều lần, người làm vườn thử trồng rất nhiều lần mới sống!
Trong đó còn có một cây băng tuyết liên, là hoa tuyết liên cực phẩm, là thuốc cứu mạng, nghe nói có thể khiến người chết sống lại, giá trị vô cùng caol
Điều quan trọng nhất là những bông hoa này đều có công sức của nàng, nàng biết Bố Nhĩ ca ca muốn trồng chúng, cho nên nàng đã tìm mọi cách để trồng chúng!
Mọi người đều sửng sốt trước phản ứng thái quá của nàng.
Trong lòng Bát công chúa có chút lo lắng.
Ôn Noãn nhướng mày, nhìn nàng một cái.
Vẫn là Nạp Lan Cẩn Niên lên tiếng trước, bình tĩnh nói: "Là bổn vương muốn đào nó. Sao nào? Hoa này là của ngươi? Hay là cung điện này là của ngươi?"
An Bố Lãng kéo Đa Nhĩ Nhã: "Muội làm sao vậy?"
Vương huynh đã nói với hắn, Vương phi cùng Tuệ An quận chúa đang trồng cây ăn quả ở trong hoa viên hoàng cung.
Hơn nữa là cây ăn quả dưỡng sinh, cho nên hắn mới đến đây nhìn xem.
Nửa đường gặp được Đa Nhĩ Nhã, nàng nghe nói mình tới tìm Vương phi, cho nên cũng đi theo.
Chỉ là An Bố Lãng không hiểu tại sao Đa Nhĩ Nhã lại kích động như vậy?
Lúc này Da Nhĩ Nhã đã lấy lại tinh thần lại, nàng hốt hoảng vì chính mình thất thố, vội xin lỗi: "Vương phi, Cẩn Vương, Tuệ An quận chúa thật sự xin lỗi, ta thất thố! Nhưng mà những cây hoa này vẫn còn rất tươi tốt, tại sao Cẩn Vương lại đào lên hết như vậy?"