Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1778 - Chương 1785: Đừng Tưởng Rằng Làm Hoàng Thúc Là Ghê Gớm

Chương 1785: Đừng Tưởng Rằng Làm Hoàng Thúc Là Ghê Gớm Chương 1785: Đừng Tưởng Rằng Làm Hoàng Thúc Là Ghê GớmChương 1785: Đừng Tưởng Rằng Làm Hoàng Thúc Là Ghê Gớm

Bát công chúa nhìn về phía An Bố Lãng: 'Vậy thế tử thì sao? Hay là bổn vương phi sai người tìm đôi giày của Quốc Vương cho ngươi đổi?"

An Bố Lãng xua tay nói: "Không cần! Tôi trở về đổi là được."

Hai người vội vàng trở về đổi giày.

Sau khi hai người họ rời đi, Nạp Lan Cẩn Niên lập tức buông xẻng xuống.

Bát công chúa cười tủm tỉm nhìn hắn nói: "Thập Thất hoàng thúc, không phải người nói muốn trông cây ăn quả cho ta sao?”

Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Ngươi chắc chứ?"

Nha đầu thúi này, đừng tưởng gả chồng rồi thì cánh sẽ cứng?

Làm một trưởng bối như hắn trồng cây ăn quả cho nàng?

Hừ! Nàng nghĩ thật hay!

Hắn muốn trồng cũng chỉ có thể là trông cho tiểu vương phi của hắn!

Bát công chúa lắc đầu: "Ta nói giỡn, nào dám làm phiên Thập Thất hoàng thúc tự mình ra tay trông cây ăn quả cho ta chứ.”

Bát công chúa nói rồi lại quay đầu nhìn về hướng Ôn Noãn: "Noãn Noãn, cô có thể tự tay trồng mấy cây ăn quả cho tôi không? Như vậy về sau chỉ cần tôi nhớ đến cô, là có thể ăn trái cây, như vậy sẽ không quá khó chịu!"

Ôn Noãn gật đầu: "Có thểi"

Vừa lúc nàng có thể thuận tiện dùng mây tía trông, sẽ dễ trồng sống hơn.

Kết quả, Ôn Noãn tự mình ra tay, Nạp Lan Cẩn Niên có thể không ra tay hay sao?

Bát công chúa cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh nhìn Ôn Noãn cầm cây giống cây ăn quả, Nạp Lan Cẩn Niên đào hố chôn đất.

Tâm trạng rất tốt đẹp!

Đừng tưởng rằng làm hoàng thúc là ghê gớm!

Có Noãn Noãn ở đây, nàng không trị được người làm hoàng thúc là hắn hay sao?

An Bố Nhĩ xử lý xong một số việc gấp thì vội vàng chạy đến vườn hoa trong hoàng cung.

Hắn cũng muốn tự tay trông cây ăn quả, nhìn nó lớn lên từng ngày, sau đó nở hoa kết quả, rồi cho Bát công chúa ăn, còn có hài tử của hắn và Bát công chúa ăn.

Vừa rồi An Bố Nhĩ ở trên đường nhỏ rẽ sang liên nhìn thấy Đa Nhĩ Nhã ở đối diện đi tới.

Đa Nhĩ Nhã thấy hắn thì bày ra vẻ mặt sốt ruột tiến lên nói: 'Bố Nhĩ ca ca."

Bởi vì Đa Nhĩ Nhã là biểu muội của An Bố Lãng, An Bố Nhĩ chỉ có một đường đệ là An Bố Lãng, An Bố Lãng lại chỉ có một biểu muội là Đa Nhĩ Nhã, ba người có độ tuổi xấp xỉ nhau, có thể nói là cùng nhau lớn lên.

An Bố Nhĩ cũng xem Đa Nhĩ Nhã như muội muội của mình.

Cho nên mới cho phép Đa Nhĩ Nhã gọi hắn là Bố Nhĩ ca ca.

Rốt cuộc hắn cũng không có muội muội ruột thịt, biểu muội của đường đệ cũng xem như muội muội.

An Bố Nhĩ thấy Đa Nhĩ Nhã có vẻ mặt sốt ruột, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Bố Nhĩ ca ca, Vương Phi muốn trồng cây ăn quả."

Sắc mặt An Bố Nhĩ lập tức thay đổi, trực tiếp lướt qua Đa Nhĩ Nhã, vội vàng rời đi. Sao Nguyệt Nhi lại tự mình trồng cây ăn quả chứ!

Hôm qua nàng mới ngất xỉu một lần.

Đa Nhĩ Nhã thấy An Bố Nhĩ lập tức vội vàng lướt qua mình rời đi thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đuổi theo sau.

Chẳng lẽ Bố Nhĩ ca ca không biết chuyện Vương Phi trồng cây ăn quả?

Cũng tốt, miễn cho nàng ta nói ra, Bố Nhĩ ca ca lại cảm thấy nàng châm ngòi ly gián.

Vậy thì để Bố Nhĩ ca ca tận mắt nhìn thấy Vương Phi hắn ngàn dặm xa xôi cưới trở về, ôm trong lòng bàn tay yêu thương đã phá hỏng tâm huyết nhiều năm của hắn như thế nào.

An Bố Nhĩ đi ba bước thành hai bước, vội vàng chạy tới hoa viên.

Thấy Bát công chúa ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, mấy người làm vườn A Cát đang đào hố.

Tuệ An quận chúa và Nạp Lan Cẩn Niên thì đỡ một cây lại một cây giống bỏ vào hố đất rồi lấp đất lại.

Ôn Noãn đỡ cây giống là vì muốn truyền một ít mây tía cho cây ăn quả, xúc tiến nó mau chóng mọc rễ.

Chỉ có mọc rễ mới xem như bắt đầu sinh trưởng, mới có sức sống, trận pháp ngũ hành sinh sôi không ngừng cũng sẽ vận chuyển.

An Bố Nhĩ vội vàng đi tới, cười nói: "Thập Thất hoàng thúc, Tuệ An quận chúa, sao các người lại tự mình ra tay như vậy? Mấy việc này để người làm vườn làm là được."

Ôn Noãn cười nói: "Không có việc gì, người nhiều nhiều lực lượng, như vậy sẽ nhanh hơn một ít."
Bình Luận (0)
Comment