Chương 1795: Ngủ Một Giấc Tới Sáng
Chương 1795: Ngủ Một Giấc Tới SángChương 1795: Ngủ Một Giấc Tới Sáng
Lúc này Ôn Noãn đi đến, cười nói: "Tới kịp, tại sao lại không kịp cơ chứ!"
Ba người nghe thấy giọng nói của Ôn Noãn thì nhanh chóng quay đầu lại.
Ba người trăm miệng một lời vui mừng nói: "Noãn nhi đã trở lại!"
Ôn Noãn cười cùng ba người lên một tiếng chào: "Nãi nãi, mẫu thân, nhị tỷ."
Ngô thị đánh giá Ôn Noãn từ trên xuống dưới một cái, mày đều nhíu lại: "Gầy! Đen! Nha đầu này, quầng thâm mắt không khác gì với gấu trúc! Có phải lại vì lên đường nên không ngủ đủ phải không?"
"Không có, vẫn có ngủ, nhưng mà ở trên đường luôn là ngủ không ngon mà thôi. Con nhìn xem mọi người chọn món ăn gì."
Vương thị nhìn quầng thâm mắt của Ôn Noãn, cũng lo lắng cùng đau lòng: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cháu nhanh chóng đi tắm rửa rồi ngủ đi! Tỉnh ngủ lại xem cũng không muộn!"
Ôn Hinh đã bảo nha hoàn của mình là Thanh Đại đi chuẩn bị nước ấm cùng thức ăn cho Ôn Noãn, sau đó nói với Ôn Noãn: "Noãn nhi trở về cũng mệt mỏi, có chuyện gì đợi muội ăn no, tỉnh ngủ rồi thì lại nói."
Ngô thị tiến lên lôi kéo Ôn Noãn, kéo nàng về viện: "Đi rửa mặt chải đầu một chút đã, sau đó ăn một chút gì đi. Về sau có thể không cần đi đến quốc gia khác, thì không cần đi, một chuyến qua lại đó là gân nửa năm..."
Mấy năm nay Noãn nhi vì cái nhà này, thật sự đã trả giá quá nhiều, một nữ hài lại phải đi lại hết triều đình, lại đến quân doanh, còn có các quốc gia khác.
Làm người mẫu thân như bà nhìn thấy mà đau lòng, nhưng mà cũng không có cách nào làm được gì cho nàng.
Ôn Noãn mặc kệ Ngô thị lôi kéo mình đi về trong viện của mình, vừa đi vừa lải nhải.
Ngô thị giao Ôn Noãn cho Tử Uyển, nhìn nàng vào tịnh phòng, sau đó lại đi phòng bếp nhìn xem có cái gì thích hợp cho Ôn Noãn ăn.
Ôn Noãn rửa mặt chải đầu xong, ăn một chút cháo lót bụng, cũng không dám ăn quá no, sau đó thì đi ngủ.
Một giấc này ngủ tới trời sáng ngày hôm sau thì mới rời giường.
Sau khi Ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng rồi, hơn nữa canh giờ không còn sớm, chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ cơm trưa.
Ngủ một giấc này, cả người quả thật hoàn toàn thoải mái!
Ôn Noãn ở trên giường duỗi người, sau đó mới rời giường mặc quần áo, rửa mặt chải đầu.
Ôn Noãn dặn dò Tử Uyển bày đồ ăn sáng ở trong sân.
Tháng 5 đúng là mùa hoa xuân rực rỡ, nhiệt độ không khí vừa vặn, ở trong sân dùng bữa vô cùng thoải mái.
Ôn Noãn vừa mới rửa mặt xong, Tử Uyển đã dọn xong đồ ăn sáng.
Sau khi Ôn Noãn ngồi xuống, mới hỏi: "Trong khoảng thời gian ta rời đi này, trong phủ không có chuyện gì chứ?"
Tử Uyển lắc đầu: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là bên ngoài có lời đồn nói cữu công gia lén cất giấu quốc khố của tiền triều."
Ôn Noãn nghe vậy thì nhíu mày lại: "Tại sao không có người nói cho ta việc này?"
Tiểu Hắc cũng đưa thư vài lần, nhưng mà trong thư đều không hề nhắc đến một lần nào.
"Cữu công gia nói đây là việc nhỏ, chẳng qua là lời đồn mà thôi, đối với ông ấy không đau không ngứa. Hoàng Thượng cũng nói tin tưởng cữu công gia không phải là người như vậy, hơn nữa Trân Hoan đã bắt được người rải rác lời đồn, việc này xem như giải quyết, cho nên ông ấy nói không cần nói cho cô nương, miễn cho cô nương sốt ruột." "Cữu công gia có ở trong phủ hay không?"
Lời đồn như vậy, thật là không có chứng cứ, bởi vì không phải sự thật nên tất nhiên đối phương không lấy ra được chứng cứ, nhưng mà đối phương rải rác lời đồn như vậy, chẳng lẽ không có chiêu sau sao?
Đầu tiên lời đồn này có thể cắm một cái rễ ở trong lòng Hoàng Thượng, Vương Kiêu đã từng là tướng quân dưới trướng Hoài Nam vương, hơn nữa Vương Kiêu vẫn là con rể của Hoài Nam vương, danh sách của tiên đế còn chưa tìm được!
Nếu mà sau lưng có người cố ý chế tạo một vài chứng cứ, sau đó tố giác ra, vậy thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Dù sao trong suy nghĩ của Ôn Noãn, loại này cùng cấp với lời đồn mưu nghịch, tuyệt đối không thể coi khinh.
"Gần đây biên cảnh Nam Cương có chiến sự, cữu công gia đã ở lại quân doanh vài ngày chưa trở lại."