Chương 1798: Không Cẩn Thận Là Sẽ Mất Nước
Chương 1798: Không Cẩn Thận Là Sẽ Mất NướcChương 1798: Không Cẩn Thận Là Sẽ Mất Nước
Ánh mắt không vui của Nạp Lan Cẩn Niên nhìn mấy người một cái.
Không biết nhiều người đến đây như vậy, sẽ quấy ray tới hắn cùng tiểu nha đầu sao?
Rõ ràng là mấy người này đến đây sau khi hạ triêu, hoàng huynh dẫn bọn hắn đến đây, có khi là có chuyện gì đó muốn thương lượng.
Nhưng mà thương lượng việc chỉ là lấy cớ, hoàng huynh muốn đến ăn không uống không mới là sự thật!
Dù sao thì thương lượng việc có thể báo hắn cùng tiểu nha đầu tiến cung mà.
Ôn Noãn cười, sau đó gọi Tử Uyển tới, bảo nàng ấy lấy thêm mấy bộ chén đũa cùng một vài đồ ăn sáng lên.
Hoàng Thượng nghe thấy không phải đòi bạc thì yên lòng, ông ấy nhìn đồ ăn trên bàn cười ha ha nói: "Tới tìm đệ cùng Tuệ An quận chúa thương lượng một chút vấn đề chiến sự Nam Cương. Tuệ An quận chúa còn chưa trả lời trẫm vấn đề vừa rồi."
Mấy tháng nay Hoàng Thượng cũng chưa được ăn đồ ăn dưỡng sinh Ôn Noãn đưa vào cung nên rất thèm ăn, hôm nay thì cuối cùng cũng không nhịn được, nên ra cung tới ăn cho đỡ thèm.
Vốn dĩ Hoàng Thượng không hề nghĩ đến, chẳng qua Hộ Bộ thượng thư nói không bằng mời Cẩn Vương cùng Tuệ An quận chúa tiến cung cùng nhau thương nghị, thế là ông ấy liên tới đây.
Đám người Binh Bộ thượng thư cũng ngồi xuống.
Bàn đá trong viện đủ lớn, sáu bảy người ngồi thì tuyệt đối không có vấn đề.
Ôn Noãn lấy một ly trà cho Hoàng Thượng: "Hiện tại bắt lấy Nam Cương quốc đương nhiên cố hết sức, nhưng mà không phải không có cơ hội."
Trân Hoan cùng Trân Hỉ nhận được tin tức cũng đến đây hầu hạ.
Hai người nhanh chóng bưng trà cho những người khác.
Hoàng Thượng cầm lấy chén trà uống một ngụm trà: "Tuệ An quận chúa cảm thấy có cơ hội gì? Nếu mà bắt lấy Nam Cương quốc, cân bằng hiện tại lập tức sẽ bị phá hỏng, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn, đến lúc đó tứ quốc đều giương cờ chiến đấu, Tuệ An quận chúa cảm thấy năng lực của Nạp Lan quốc ứng phó được sao?"
Tối hôm qua Thập Thất hoàng đệ đã cùng mình thương nghị qua, nhân cơ hội này tiêu diệt Nam Cương, mở rộng thực lực Nạp Lan quốc, như thế mới có thể có khả năng chống lại Bắc Minh quốc.
Nhưng mà ông ấy biết Nam Cương quốc xuất binh lần này, bên trong có dấu vết của Bắc Minh quốc, Nạp Lan quốc đồng thời sẽ phải đối phó với hai quốc gial
Hơn nữa trong đó lại có một quốc gia vẫn là đệ nhất cường quốc đại lục là Bắc Minh quốc.
Nạp Lan quốc muốn bắt lấy Nam Cương thật sự không dễ dàng.
Hơn nữa rút dây động rừng, Nạp Lan quốc đối đầu với Nam Cương quốc, Bắc Minh quốc, như vậy thì Nạp Lan quốc làm trung tâm của bốn nước sẽ thành cả bụng và lưng đều giáp địch.
Chỉ còn lại hai bên trái phải là Đông Lăng quốc cùng Tây Hoa Quốc không có khả năng không nhân cơ hội ra tay, như thế, bốn nước dồn lực đối phó Nạp Lan quốc, Nạp Lan quốc sẽ không có phần thắng.
Một khi không cẩn thận là sẽ mất nước!
Thật ra Hoàng Thượng lại không quá muốn nhân cơ hội này bắt lấy Nam Cương quốc.
Trời sinh tính của ông ấy là yêu thích hoà bình, chỉ nguyện ý thấy bá tánh Nạp Lan quốc trong lúc ông ấy tại vị được an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm.
Cho nên tối hôm qua Hoàng Thượng cũng chưa đồng ý đề nghị của Nạp Lan Cẩn Niên, chỉ nói để nghĩ lại. Nhưng ma Nạp Lan Cẩn Niên lại để lại mấy quyển sách cho ông ấy, đó là thuế má do Đông Lăng quốc cùng Tây Hoa Quốc nộp lên trên mấy năm nay cùng tình trạng tồn lương của quốc khố, còn có tình trạng khai thác quặng sắt.
Bởi vậy là có thể suy đoán ra hai nước có khoảng bao nhiêu binh lực, chế tạo bao nhiêu binh khí.
Vừa lúc hôm nay lâm triều Binh Bộ thượng thư cũng nói ra vấn đề thiên hạ sắp đại loạn, đề nghị phải chuẩn bị cho tốt.
Cho dù Hoàng Thượng hy vọng thiên hạ thái bình, không có chiến sự, nhưng mà ông ấy cũng biết loại chuyện này không phải ông ấy hy vọng là có thể được.
Hiện tại tình thế là...
Có khi ông ấy cũng không thể không suy nghĩ nhiều nên làm sao bây giờ.
Lo trước khỏi hoạ, mới có thể bảo vệ được suy nghĩ muốn bảo vệ bá tánh của ông ấy.
Cho nên sau khi hạ triều, Hoàng Thượng vẫn gọi vài vị thân tử cùng nhau thương nghị một chút.