Chương 182: Ngàn Vạn Không Cần Mua
Chương 182: Ngàn Vạn Không Cần MuaChương 182: Ngàn Vạn Không Cần Mua
Ôn Noãn lôi kéo ông: "Cha, ruộng tốt cùng ruộng cạn đều mua. Khó có được."
Ôn Gia Thụy nghe xong cũng không bối rối nữa: "Được, vậy thì mua di
Đã rẻ, lại là ở cùng một chỗ, đúng thật là khó có được.
Phan Thế Xương kinh ngạc, chẳng lẽ người làm chủ vẫn là tiểu nữ oa này?
"Mua bao nhiêu mẫu? Năm mẫu sao?"
Ôn Noãn: "Toàn bộ. Còn có đồng ruộng khác hay không, cháu muốn mua nhiều một chút, đất hoang cũng được."
Ruộng của nhà Tiền tú tài có khả năng về sau sẽ có chút phiền phức, nhưng mà có một số việc không thể bởi vì sợ phiên phức mà lại không đi làm, có phiền phức thì càng phải giải quyết.
Rất ít có nhà bán ra một mảnh lớn ruộng tốt như vậy, trừ khi có nhà nào là tham quan bị xét nhà, hoặc là địa chủ nào đó sinh ra đứa con phá nhà phá của, trong một đêm bán sạch tài sản, nếu không đa số đồng ruộng bán ra đều là rải rác, nhiều nhất chính là hai ba mẫu liên thành một khối.
Nếu đông mua một khối, tây mua một khối, thì quản lý sẽ không thuận tiện.
Quan trọng nhất chính là ruộng này vẫn là ở bên cạnh Phùng gia thôn, cách thôn bọn họ không tính là xa, đi đường nhỏ trên đồng ruộng ba mươi phút là đến, chính là khi vận chuyển lương thực trở về có chút phiên phức, phải đi đường lớn mất nửa canh giờ.
Hơn nữa đây chính là ruộng của nhà Tiền tú tài!
Quả thật là thiên thời, địa lợi, hết giận!
Cho dù xa cũng phải mual
Ôn Gia Thụy gật gật đầu: "Phan đại ca, ruộng của Tiền tú tài này chúng tôi đều mua, gần với Ôn gia thôn chúng tôi còn có đồng ruộng khác không?"
Phan Thế Xương thật sự quá kinh ngạc rồi, Ôn Gia Thụy phát tài lớn sao? Ruộng hơn một trăm lượng mà nói mua là mua, mua xong còn muốn mua nữa.
Ra tay hào phóng như vậy thông thường chỉ có những đại địa chủ mới có!
Những thôn dân tích được chút bạc mà muốn mua đồng ruộng đều là mua một mẫu hai mẫu như vậy thôi.
"Có. Nhị Lại Tử thôn các huynh có bán một mẫu ruộng tốt nhưng mà muốn bảy lượng bạc một mẫu." Phan Thế Xương lấy ra một quyển đăng ký ùng một chồng bản đồ, ông ấy lấy ra bản đồ phân bố đồng ruộng trấn Thăng Bình.
Trong tay ông ấy có một bản đồ phân bố một dãy đồng ruộng lớn, trên bản đồ phân bố vẽ đồng ruộng cùng thuỷ lợi của các huyện các thị trấn.
Những đồng ruộng đang bán ra đều dùng chu sa chấm vào một cái điểm đỏ.
"Không sao đâu, tuy rằng chỉ có một mẫu, nhưng trước tiên cứ mua đi! Dù sao thì gần nhà." Tâm mắt Ôn Noãn không nhịn được dừng ở mấy chấm trên bản đồ.
"Phan thế bá, cháu có thể nhìn xem còn có những đồng ruộng nào đang bán ra không?" Ôn Noãn không nhịn được hỏi.
"Đương nhiên có thể, đều là cho khách nhìn xem vị trí cụ thể của mảnh ruộng muốn mua."
Ôn Noãn nghe xong lập tức không khách khí mở ra xem.
Bản đồ vẽ thật sự kỹ càng tỉ mỉ, các thôn đều dùng đường cong phẩm chất bất đồng tách ra, làm người vừa xem hiểu ngay. Nhưng tính chuẩn xác chắc là không cao, chỉ ghi chú trạng thái đồng ruộng, mỗi thị trấn là một cái.
Ôn Gia Thụy cũng ghé sát vào xem.
"Phan thế bá, ruộng này cũng đang bán ra sao?" Ôn Noãn chỉ vào một điểm nhỏ khối bầu trời ở Phùng gia thôn.
"Đây là phùng địa chủ ở cạnh thôn các cháu đang bán ra năm mẫu ruộng hạ đẳng, bốn lượng bạc một mẫu. Nhưng ruộng này không tốt!"
"Năm mẫu ruộng hạ đẳng này có sản lượng sản xuất lương thực mỗi năm quá thấp, không có lãi, các cháu cũng đừng mua. Đến Phùng địa chủ còn phải từ bỏ là biết không phải ruộng tốt, tuy nói là ruộng hạ đẳng, nhưng sản lượng không khác gì đất hoang. Vì thế tốt nhất là đừng mual"
Ôn Noãn không thèm để ý: "Không sao đâu, nếu không trồng được lương thực thì không trồng lương thực nữa là được."
Phan Thế Xương lắc lắc đầu, không trồng lương thực thì mua đất làm gì, như thế không phải lãng phí bạc sao?
Ôn Noãn lại chỉ một ngọn núi ở Phùng gia thôn: "Đỉnh núi này cũng là bán sao, bán thế nào?"
"Cái này tốt nhất không nên mua! Đây cũng là của nhà Phùng địa chủ, giá cả giống với đất hoang, một lượng bạc một mẫu, nhưng mà đỉnh núi này đã khai hoang được bốn năm, đã dưỡng bốn năm đều không trồng ra được cái gì, trông cái gì cũng không sống, mua đất, khai hoang phải trả cho người ta tiền công, hạt giống cũng mất tiền, Phùng địa chủ cũng đã đầu tư hơn hai trăm lượng bạc, thế mà bốn năm một văn cũng không kiếm được trở về!