Chương 1808: Cứ Để Hắn Chắn Kiếm Cho Khanh
Chương 1808: Cứ Để Hắn Chắn Kiếm Cho KhanhChương 1808: Cứ Để Hắn Chắn Kiếm Cho Khanh
Lâm Tinh vẫn đang ở biên cảnh Tây Bắc, hắn cùng Lâm Phong song kiếm hợp bích, vả lại còn có Lưu Khải nên nói không chừng có thể gây sợ hãi cho Tây Hoa quốc.
Binh Bộ thượng thư nghe xong thì cảm thấy vui vẻ trong lòng, con trai của ông ấy có thể đi theo bên cạnh Vương Kiêu để học tập cũng không tệ, tuy chỉ là hộ vệ, nhưng đây cũng là ý tứ dìu dắt của Nạp Lan Cẩn Niên.
Không phải ai cũng có thể làm hộ vệ bên người chủ tướng, nói là hộ vệ, thật ra đó chính là cơ hội để học tập, còn có thể học được rất nhiều thứ.
Công Bộ thượng thư vừa nghe Vương Kiêu sẽ dẫn binh đi trước đã vội ngăn cản theo vô thức: "Hoàng thượng, Vương đại tướng quân là một vị Đại tướng quân, nếu chỉ để ông ấy đem binh âm thầm đóng quân tại biên cảnh Đông Lăng, thì có phải đã lãng phí nhân tài?"
Hoàng thượng nhìn về phía Vương Kiêu: "Ai khanh cảm thấy thế nào?"
Vương Kiêu đứng dậy chắp tay nói: "Mạt tướng là một tướng sĩ, chức trách là phải bảo vệ đất nước, chỗ nào của triêu đình cân mạt tướng thì mạt tướng sẽ đến, không có gì để gọi là lãng phí nhân tài, ở trong mắt mạt tướng thì an nguy của đất nước quan trọng hơn nhiều! Mạt tướng nghe theo sự sắp xếp của Hoàng thượng!"
Hoàng thượng nghe xong lời này cũng rất vui vẻ: "Ha ha, lời này của ái khanh cũng thật đúng! Như vậy, Đông Lăng bên kia sẽ giao cho ngươi! Cho tiểu nhi tử Tào Tử Hào của Bộ binh thượng thư làm hộ vệ của ngươi! Võ công của hắn không tệ, cứ để hắn chắn kiếm cho ngươi."
Vương Kiêu chắp tay trả lời: "Thân tuân chỉ!"
Trong lòng Công bộ thượng thư chùng xuống, Hoàng thượng gần đây không hề nghe ý kiến của ông ta dù chỉ một chút, như vậy không phải chuyện tốt.
Công bộ thượng thư không hiểu, vì sao Hoàng thượng lại hoàn toàn tin tưởng với cả một nhà của phủ An Quốc công như vậy.
Ít nhất Vương Kiêu này năm đó chính là tướng lĩnh dưới trướng Hoài Nam vương, còn là con rể của Hoài Nam vương, mà Hoài Nam vương năm đó còn cấu kết với Đông Lăng quốc, như vậy Vương Kiêu này nói không chừng cũng có cấu kết với Đông Lăng quốc bên kia. Vì sao Hoàng thượng lại yên tâm cử ông ta qua đó chứ?"
Sau đó, không biết ông ta đã nghĩ đến điều gì mà trong lòng chợt vui vẻ.
Nếu Vương Kiêu cùng người của Đông Lăng quốc có cấu kết, vậy lần này cử ông ta đi Đông Lăng chẳng phải rất tốt sao?
Vả lại Vương Kiêu mang binh rời khỏi kinh thành cũng không phải chuyện xấu, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn cho ông ta khi ngụy tạo bằng chứng Vương Kiêu đã đánh cắp quốc khố tiền triều sao?
Ông ta cảm thấy với bằng chứng này, ông ta vẫn nên mai phục càng sớm càng tốt, tuy Tam hoàng tử đã nói muốn bọn họ mở rộng vùng đất biên cương cho Nạp Lan quốc , nhưng mà có một số việc phải làm càng sớm càng tốt.
Công Bộ thượng thư nghĩ đến đây cũng chỉ trâm mặt đứng ở một chỗ không nói gì, nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng vui sướng, còn vạch ra kế hoạch tiếp theo sẽ làm gì.
Sau đó Hoàng thượng cho đám người Lâm Phong, Lưu Khải dẫn binh đến Tây Bắc, hai người bọn họ đều đã là tướng quân tứ phẩm, cùng nhau dẫn binh đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Tiếp theo còn có những thần tử khác có việc thượng tấu, khiến triêu đình bàn tán một lúc, sau khi tìm được tìm cách giải quyết thì cũng bãi triều.
Sau khi bãi triều, Hoàng thượng cho gọi Nạp Lan Cẩn Niên, Ôn Noãn, Vương Kiêu, Lâm Phong và Lưu Khải đến Ngự thư phòng để bàn bạc. Chủ yếu cũng chỉ là bàn về chuyện lương thực và âm thầm điều binh.