Chương 1815: Cần Phải Khiêm Ton
Chương 1815: Cần Phải Khiêm TonChương 1815: Cần Phải Khiêm Ton
Ngày nào ở huyện Ninh Viễn cũng ăn được, ngủ ngon, Từ lão cảm thấy cuộc sống này quá viên mãn!
Tam hoàng tử: "..."
Từ lão, ngay cả Lâm lão cũng biết nói một câu nhờ phúc của mình, ông ấy lại cố ý nói thế để bản thân mình cảm thấy xấu hổ hay sao?
Tam hoàng tử không để ý đến ông nữa, mà lại trò chuyện với Lâm lão: "Nghe nói ba vị công tử An Quốc Công phủ đều là học sinh của Lâm tiên sinh? Lâm tiên sinh không hổ là đại nho đương thời, bồi dưỡng ra một đống người tài cho Nạp Lan quốc!"
Lâm lão khiêm tốn vẫy tay: "Lão phu chỉ là người giảng day mà thôi, cũng không tính là người bồi dưỡng ra nhân tài. Hơn nữa học vấn của ba huynh đệ bọn họ không tệ, nhưng mà vẫn kém xa rường cột nước nhà."
Kiến thức và học thức của quận chúa Tuệ An, Lâm lão đã từng được trải nghiệm, cũng thấy hổ thẹn không bằng!
Ba đồ đệ kia của ông, thật sự vẫn kém xa.
"Tiên sinh khiêm tốn, Ôn Thuần và Ôn Hậu một người là Trạng Nguyên, một người là Thám Hoa, hai người làm quan trong triều, trong một năm ngắn ngủi đã lập được nhiều thành tựu như thế, phụ hoàng khen ngợi không ngớt lời. Hơn nữa trong số học sinh mà tiên sinh dạy dỗ cũng có vài người đỗ Trạng Nguyên, tiến sĩ thì lại càng nhiều vô số kể, nói là xúc tiến nửa bầu trời của Nạp Lan quốc cũng không quá! Học sinh của tiên sinh, ai cũng là rường cột của nước nhài"
"Không đâu, bọn chúng không được tính là rường cột nước nhà, kém quá xa, nhiều người như thế cũng không bằng một đồ đệ của Từ lão! Đồ đệ của Từ lão mới xứng đáng là rường cột của nước nhài"
Đáng tiếc quận chúa Tuệ An là nữ nhi, nữ nhi không được phép đi học, cũng không được thi khoa cử, nếu không quận chúa Tuệ An cũng là học sinh của ông!
Ngày nào cũng nghe Từ lão thổi phồng, cả người Lâm lão quả thật sắp chua thành cây chanh!
Từ lão nghe vậy trong lòng cũng thấy kiêu ngạo, nhưng mà làm người thì phải khiêm tốn một chút, cho dù chỉ là giả vờ khiêm tốn thì cũng phải khiêm tốn đúng không?
Ông ấy vẫy tay: "Lâm lão khoa trương quái Khoa trương quát! Tranh nha đầu đó vẽ cũng chỉ đủ đập vào mắt! Mấy đồ đệ đó của ông cũng không kém, bảo bọn họ coi đồ đệ ta như tấm gương mà học hỏi theo, rường cột nước nhà, rồi cũng sẽ thành công thôi! Còn nữa, ông đứng đây ca ngợi nha đầu đó như thế, ta sợ nó kiêu ngạo! Làm người thì phải khiêm tốn một chút!"
Khóe miệng Lâm lão giật giật, không biết quận chúa Tuệ An người ta khiêm tốn đến mức nào, hơn nữa còn biết tôn sư trọng đạo.
Ông thấy người kiêu ngạo chính là vị sư phó có kỹ năng không bằng đồ đệ của mình này mới đúng!
"Yên tâm, nha đầu đó sẽ không như thế."
Từ lão đắc ý gật đầu: "Cũng đúng!"
Lâm lão: "..."
Tam hoàng tử nghe vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, đồ đệ của Từ lão? Lợi hại đến thế sao?
Hình như Lâm lão chưa bao giờ khen ngợi ai, ông chỉ từng khen ngợi một mình Thập Thất hoàng thúc.
Đồ đệ của Từ lão là ai? Thế mà lại khiến Lâm lão tán dương không dứt lời?
Trong triều làm gì có ai lợi hại, ai vừa vẽ đẹp lại tốt tính?
Tam hoàng tử nhất thời không thể nghĩ ra đó là ai. "Từ lão, ngài nhận đồ đệ? Đồ đệ của ngài là?"
Từ lão: "Nhận rồi."
Sau đó cũng không nói nữa.
Đồ đệ của ông là ai, hắn xứng được biết hay sao?
Trong lòng Tam hoàng tử lại càng không vui, nhưng cũng biết Từ lão ỷ mình là người nhà mẹ đẻ Thái Hậu, cực kỳ kiêu ngạo, không thích mình, hắn biết, dù có hỏi thì cũng như không, nên cũng không hỏi nữa.
Có gì đặc biệt hơn người chứt
Sau này chờ hắn đăng cơ, biết trong triều ai là đồ đệ của Từ lão, thì trước hết hắn sẽ tìm cớ để xử trí hắn!
Tam hoàng tử nghĩ trong số phụ tá của mình có hai người có nhi tử học vấn cũng không tệ, nếu có thể khiến Lâm Hoằng Hạo nhận dạy con của bọn họ, đương nhiên bọn họ lại càng mang ơn đội nghĩa mình, sau này lại càng thêm trung thành với mình, bày mưu tính kế cho bản thân.
Hơn nữa sau khi nhi tử bọn họ thành tài, cũng có thể giúp mình một tay.