Chương 1820: Tuệ An Quận Chúa Xin Dừng Bước
Chương 1820: Tuệ An Quận Chúa Xin Dừng BướcChương 1820: Tuệ An Quận Chúa Xin Dừng Bước
An Thân Vương phi và Ninh Vương phi dẫn theo mọi người đi ve hướng đông, dự định đi một vòng rồi quay về phòng khách ăn tiệc.
Ôn Noãn cười vén áo thi lễ với mấy người bọn họ, chờ mấy người bọn họ rời đi mới nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, chúng ta tiếp tục đi tìm chủ nhân cây trâm cài đầu này đi."
Tiểu Bạch gật đầu, tiếp tục chạy tới phía trước.
Tốc độ không nhanh, vừa lúc Ôn Noãn có thể đuổi kịp.
Phòng tiệc ở Tiền viện.
Nơi này có khá nhiêu khách, mùi hương khá tạp, trong nhất thời Tiểu Bạch không ngửi được hơi thở của người nọ, nó dừng ở nơi đó nhìn khắp nơi.
Ôn Noãn đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Nạp Lan Cẩn Niên tinh mắt, hắn đã sớm nhìn thấy Ôn Noãn dẫn theo Tiểu Bạch đi vào tiền viện, lập tức đứng lên đi về hướng Ôn Noãn.
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên người Ôn Noãn, hỏi: 'Làm sao vậy?"
Lúc này, Tiểu Bạch đã nhìn thấy người nọ, nó nhìn Ôn Noãn một cái, sau đó lập tức chạy về hướng người nọ.
Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Tiểu Bạch nhặt được một cây trâm cài đầu, nó dẫn ta đi trả vật về chủ cũ."
Ôn Noãn ném xuống lời này, sau đó lập tức đuổi theo.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy thì cúi đầu nhìn thoáng qua cây trâm cài đầu trong tay Ôn Noãn.
Cây trâm cài đầu này...
Ai?
Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, nhấc chân đuổi theo.
Tiểu Bạch xuyên qua một bàn lại một bàn bàn tiệc, đi vào một góc trong phòng khách.
Nơi này bày mấy bàn bàn tiệc, người ngồi ở đây đều là bạn cùng trường của Ôn Thuần, Ôn Hậu và Ôn Lạc.
Tiểu Bạch đi tới ngồi xổm phía sau một nam tử mặc áo dài màu màu xanh ngọc nửa mới nửa cũ, dùng dây cột tóc cùng màu vấn tóc, ăn diện như một thư sinh, sau đó nhìn về phía Ôn Noãn đang đi tới, thỉnh thoảng lại cử động lỗ tai một chút.
Ôn Noãn không đi nhanh bằng Tiểu Bạch, nàng đứng cách người nọ mấy mét, liếc mắt qua sát người nọ một chút, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Cây trâm đuôi phượng trong tay nàng có giá cả xa xỉ, người này ăn mặc quần áo cũng không giống như người có gia cảnh vô cùng giàu có, vải may quần áo cũng không tính là quá tốt.
Hơn nữa quần áo này trông có vẻ như là áo cũ năm xưa, nếu người có gia cảnh tốt thì tuyệt đối sẽ không mặc một bộ quần áo cũ đi tham gia yến hội.
Ôn Noãn không ngờ cây trâm đuôi phượng này là của hắn ta.
Đương nhiên Ôn Noãn cũng chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, dù sao cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nàng quen dựa theo chỉ tiết mà tự hỏi, phán đoán vấn đề, nhưng mà không phải tất cả mọi chuyên đều có thể dựa vào những chỉ tiết này.
Nhưng chỉ tiết cũng không thể bỏ qua.
Ôn Noãn đi về hướng bàn tiệc đó, trong lúc này có đi ngang qua bàn của Công Bộ thượng thư.
Công Bộ thượng thư thấy trong tay Ôn Noãn cầm cây trâm đuôi phượng, lại thấy một con chó có bộ lông màu trắng chạy tới bên người Tạ Uẩn Lâm.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ Tuệ An quận chúa đã biết cây trâm đuôi phượng này là Tạ Uẩn Lâm cố ý giấu đi?
Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, giờ phút này có nhiều người ở đây như vậy, nếu gây ra chuyện thì...
Đột nhiên Công Bộ thượng thư đứng lên, hành lễ với Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa, xin dừng bước!"
Ôn Noãn nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Công Bộ thượng thư, cười lễ phép hỏi: "Hoàng đại nhân có gì muốn dặn dò?"
Ôn Noãn thấy Công Bộ thượng thư có chút sốt ruột, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Nàng yên lặng không một dấu vết nhét cây trâm đuôi phương vào túi trong tay áo.
Quả nhiên ánh mắt của Công Bộ thượng thư di chuyển theo cây trâm đuôi phượng kia một chút.
Ôn Noãn khẽ cong môi, chậm rãi chờ đợi chuyện kế tiếp.
Một bên khác, từ lúc Ôn Noãn xuất hiện, Tam hoàng tử cũng đã nhìn thấy, hơn nữa ánh mắt vẫn luôn cố ý vô tình chú ý nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy cây trâm đuôi phượng trong tay nàng!