Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1820 - Chương 1827: Tới Thư Phòng Bàn Bạc

Chương 1827: Tới Thư Phòng Bàn Bạc Chương 1827: Tới Thư Phòng Bàn BạcChương 1827: Tới Thư Phòng Bàn Bạc

Ngô thị gật đầu: "Cha, con đã biết, không phải gần đây liên tiếp xảy ra chuyện này đến chuyện khác, con lo liệu không hết quá nhiều việc sao! Lại nói những nữ tử tới cửa nghị thân đó, Hậu nhi đều không thích."

Lúc này Trương thị mở miệng nói: "Chuyện tìm con dâu và tìm con rể này phải chậm rãi tìm, xem kỹ nhân phẩm rồi nói, Hậu nhi cũng mới mười sáu tuổi, không vội."

Nếu là cưới một người như Lôi thị trở về, vậy thì thật sự sốt ruột!

Ngô thị cũng biết không vội, ngược lại là cháu trai, cháu gái nhà mẹ đẻ của mình và đám người Ôn Thiến mới vội.

Nhưng mà cha mẹ và đại ca, đại tẩu cũng không sốt ruột, có thể thấy được, bọn họ cũng cảm thấy tìm đúng người mới là quan trọng nhất.

Nam tử trong Kinh Thành đều thành hôn khá muộn. Đặc biệt là con cháu hoàng gia thế hệ này, như là đám người thế tử An Thân Vương, thế tử Ninh Vương đều đã mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa đón dâu, cũng không vội.

Hơn nữa nữ tử mười bảy, mười tám tuổi mới xuất giá cũng có, đương nhiên rất nhiều đều là đã đính hôn, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hôn kỳ bị hoãn lại, nhưng cũng có một số không phải, mặc dù khó tránh khỏi bị người khác bàn tán sau lưng, nhưng thật sự cũng có.

Ngô thị tính định ra hôn ước cho mấy người Ôn Thiến trước rồi nói sau.

Ngô thị nghĩ đến cây trâm đuôi phượng kia nên hỏi Ôn Noãn: "Noãn nhi, con đã tìm được người làm mất cây trâm đuôi phượng kia chưa?”

Ôn Noãn lắc đầu: "Vẫn chưa. Con đã đưa cây trâm đuôi phượng đó cho Thuận Thiên phủ doãn, nhờ ông ấy phát thông cáo tìm kiếm người mất của."

Vừa rồi Ôn Linh cũng thấy cây trâm đuôi phương mà Ôn Noãn cầm kia, cây trâm đuôi phượng đó thật sự vô cùng đẹp, nàng ta liếc mắt một cái đã thích, đồ vật quý báu như vậy không biết là ai không cẩn thận làm mất, nàng ta lập tức nói: "Cây trâm cài đầu quý giá và xinh đẹp như vậy, người nọ trở vê phủ của mình phát hiện mình làm rơi thì chắc sẽ nhanh chóng tới đây tìm lại."

Ôn Noãn cười nói: "Theo lẽ thường thì đúng là như vậy, không sail"

Nhưng mà cây trâm đuôi phượng kia có lẽ sẽ không có ai dám tới đây nhận lại!

Ôn Gia Thụy và Ôn Hậu nghe vậy, huyệt Thái Dương giật giật một chút.

Cái gì kêu là theo lẽ thường thì là như vậy, không sai.

Hai người đều nghĩ đến bản lĩnh của Tiểu Bạch, lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc!

Ôn Gia Thụy nói với Ôn Noãn: "Noãn nhi, con theo cha đến thư phòng một chuyến."

Ôn Noãn gật đầu lên tiếng: 'Dạ."

Lúc này Ôn Hậu cũng đứng lên: "Cha, con cũng có việc muốn nói với cha."

Vì thế ba người lập tức đi thư phòng.

Để lại một phòng người đưa mắt nhìn nhau: Như thế nào đang nói chuyện, đột nhiên ba người bọn họ lại đi thư phòng nói nói riêng với nhau?

Ngô thị cũng nghĩ ra có lẽ cây trâm đuôi phượng kia không đơn giản, vội nói với mọi người: "Hôm nay bận rộn một ngày rồi, mọi người đều trở về đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai còn muốn dậy uống trà của cô dâu mới."

Mọi người nghe vậy đều tươi cười.

Nhưng mà hôm nay thật sự mệt mỏi một ngày, vì thế mọi người đều quay về phòng ngủ của mình. Thư phòng, Ôn Gia Thụy hỏi Ôn Noãn: "Có phải cây tram đuôi phượng kia có vấn đề không?"

Ôn Noãn gật đầu: "Chắc hẳn là đồ vật trong hoàng cung tiền triều."

Sắc mặt của Ôn Gia Thụy và Ôn Hậu đều thay đổi.

Ôn Hậu nhíu mày nói: "Tiểu Bạch sẽ không nhận sai, xem ra Tạ Uẩn Lâm đi cùng Trương Thiếu Hành kia thật sự có vấn đề. Ngày mai ta đi hỏi Thiếu Hành một chút thử hắn ta là người nào."

Ôn Noãn lại lắc đầu: "Rất khó nói là ai có vấn đề, muội đã giao việc này cho Thuận Thiên phủ doãn, ông ấy sẽ điều tra, nhị ca không cần phải đi hỏi. Chúng ta giả vờ như không biết cây trâm đuôi phượng này có xuất xứ từ đâu là được!"

Hôm nay nàng ở trước mặt nhiều người tìm người làm mất cây trâm đuôi phượng như vậy, đương nhiên mọi người sẽ biết, nàng cũng không biết cây trâm đuôi phượng kia xuất xứ từ đâu, chờ đến một ngày nào đó xuất xứ của cây trâm đuôi phượng này được cho hấp thụ ánh sáng, lại thêm lời đồn phía trước, đến lúc đó nếu cần, Ôn Noãn dự định lại diễn một vở kịch, khóc lóc than khổ, như thế mọi người sẽ biết nhà bọn họ là bị oan uổng!
Bình Luận (0)
Comment