Chương 1835: Đây Là Khinh Thiện Sợ Ác
Chương 1835: Đây Là Khinh Thiện Sợ ÁcChương 1835: Đây Là Khinh Thiện Sợ Ác
Gian nhà ở này là nơi dụng hình, thẩm tra tin tức.
Bên trong có các loại hình cụ.
Giờ phút này trên đôi tay và thân thể của Tạ Uẩn Lâm đều bị ba con mãng xà quấn lấy, ba cái đầu lưỡi xà vươn về phía hắn ta.
Giờ phút này trên mặt hắn ta hoàn toàn không còn chút máu nào, môi biến thành màu đen.
Sợ tới mức nhắm mắt cũng không dám, trợn mắt lại hận không thể ngất xỉu luôn!
Nhưng mà ngất xỉu đi thì sẽ bị người đánh thức!
Tuy là như thế, nhưng hắn ta đã bị dọa hôn mê rất nhiều lần!
Quả thật sống không bằng chết.
Hắn ta không rõ tại sao những người này lại biết hắn ta sợ rắn nhất, cho nên dùng rắn tới để đối phó với hắn ta.
Hai người đang hành hình thấy Nạp Lan Cẩn Niên tiến vào, lập tức hành lễ: "Ti chức gặp qua chủ tử."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cũng không nhìn Tạ Uẩn Lâm một cái: "Hỏi ra cái gì chưa?"
"Bẩm chủ tử, còn chưa hỏi ra cái gì."
Tạ Uẩn Lâm thiếu chút nữa đã khóc ra tiếng!
Cái gì mình cũng đều nói hết rồi, hắn lại nói còn chưa hỏi ra cái gì?
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy thì biểu cảm lạnh lùng: "À, vậy thì ném vào trong 6 rắn đi!"
Tạ Uẩn Lâm sợ tới mức thiếu chút nữa tim cũng ngừng đập, hắn ta cố gắng bỏ qua ba con rắn, giọng nói run rẩy sốt ruột nói: "Cẩn Vương, ta thật sự không biết quốc khố tiền triều kia ở đâu. Chiếc thoa đuôi phượng kia là trước khi Quách gia xảy ra chuyện, Quách tam cô nương phái người đưa tới một cái tay nải cho ta, bên trong đều là trang sức vô cùng quý báu. Nàng ấy tính toán muốn thoát ra, bảo ta mang nàng rời đi, chúng ta đã hẹn ba ngày sau rời đi, không nghĩ tới Đại tướng quân phủ bị trọng binh vây quanh nhanh như vậy nên nàng không ra được."
Lúc này thị vệ dụng hình nói: "Chủ tử, bao tủi trang sức mà hắn nói kia, đã tìm được ở nơi hắn nói rồi. Chính là cái tay nải này."
Tên thị vệ kia chỉ vào một cái tay nải không lớn không nhỏ đang đặt ở trên bàn bên cạnh.
Nạp Lan Cẩn Niên đi qua.
Tên thị vệ kia lập tức mở tay nải ra, lộ ra từng cái châu báu vô cùng tinh mỹ bên trong, giá trị liên thành, trong đó còn có một viên dạ minh châu to bằng quả táo.
Như vậy, chỉ cần với số đồ trong cái tay nải này, cũng đủ cho người một nhà sống giàu có cả đời.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua rồi nói: "Giao mấy thứ này cho Thuận Thiên phủ doãn."
Nạp Lan Cẩn Niên lại nhìn vê phía Tạ Uẩn Lâm: "Lời đồn là ngươi rải rác sao?"
Tạ Uẩn Lâm lắc đầu, nhưng mà lay động lại làm ba con rắn bò tới đây, hắn ta sợ tới mức lập tức không dám cử động.
Hắn ta sốt ruột nói: "Không phải, lời đồn không phải ta rải rác! Ta chỉ là dựa theo lời đồn, muốn báo thù cho Quách gia mà thôi."
Nạp Lan Cẩn Niên hừ lạnh một tiếng.
Báo thù cho Quách gia ?
Tìm tới tiểu nha đầu của hắn? Đây là khinh thiện sợ ác!
"Ném vào trong ổ rắn! Thẩm vấn cho cẩn thận!"
Nạp Lan Cẩn Niên nói xong thì nhấc chân đi ra ngoài.
Tạ Uẩn Lâm nghe thấy vậy thì thiếu chút nữa bị dọa chết, trong ổ rắn kia, rậm rạp đều là rắn, ném vào đó, hắn ta sẽ bị rắn bò lên toàn thân, cắn đến xương cốt cũng không thừa!
Chỉ cần nghĩ đến cái hình ảnh kia, hắn ta lại sợ tới mức cả người phát run:
"Cẩn Vương, Cẩn Vương, ta thật sự không nói dối, những gì ta biết ta đều nói hết rồi! Là có người dùng mũi tên bắn một phong thư cho ta, nhắc nhở ta có thể làm như vậy. Nhưng mà ta cũng không biết người đưa tin cho ta kia là ai. Đối phương không hề lộ mặt, chỉ là ở lúc ta ngủ thì bắn mũi tên lên vách tường ở trong phòng ta. Thật sự, ta không biết cái gì!"
Nạp Lan Cẩn Niên không hề nghe lời hắn ta, cứ thế rời đi.
Tạ Uẩn Lâm là thư sinh, không phải những tử sĩ đã trải qua đặc huấn, cho nên thẩm vấn loại người này cũng không khó, Nạp Lan Cẩn Niên tin tưởng lời hắn ta là thật.
Nhưng mà hắn ta dám hãm hại tiểu nha đầu, vậy thì không thể tha tội!