Chương 1846: Chọn Ngựa Có Giống Chọn Trâu Không?
Chương 1846: Chọn Ngựa Có Giống Chọn Trâu Không?Chương 1846: Chọn Ngựa Có Giống Chọn Trâu Không?
Ở chuồng ngựa có rất nhiều ngựa, đều là ngựa tốt.
Trước kia có rất nhiều ngựa già tốt từ trên chiến trường lui xuống, hiện tại lại tới một đám ngựa tốt, Hoàng Thượng chuyên môn mua nó để kiếm bạc!
Thuê một con ngựa già, đặt cọc 50 lượng, sau đó thuê một giờ 50 lượng! Tiên đặt cọc sẽ được hoàn lại (Nhưng với nhiều lý do khác nhau, ngươi không được hoàn lại tiền)!
Thuê một con ngựa tốt, đặt cọc hai trăm lượng, sau đó một giờ một trăm lượng, tiền đặt cọc sẽ được hoàn lại (chưa từng có người được hoàn lại!)
Ngựa bị thương thì phải bồi thường, ít nhất không dưới một trăm lượng!
Nếu ngươi muốn mua ngựa? Ngựa già không có một ngàn lượng thì đừng nghĩ! Ngựa tốt? Ừm, mỗi con không giống nhau, giá khởi điểm là năm ngàn lượng.
Quả thực là giựt tiền, cho nên những người đã tới đa số đều là tự mình mang ngựa tới.
Chỉ có những tên ngốc, khoe khoang, vì lấy lòng một số người mới có thể mua ngựa ở đây.
Thế tử An Thân Vương nhìn về phía Ngô Tịnh Mỹ, lại nhìn thoáng qua Ôn Thiến cùng Ôn Linh, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Ngô Tịnh Mỹ, nói với ba người: 'Ba vị cô nương, những con ngựa này khá tốt, các ngươi nhìn xem có nhìn trúng con nào không.'
Ôn Linh đã tò mò đánh giá những con ngựa này từ khi bước vào: "Lông của chúng nó thật đẹp! Nhất định là ngựa tốt!"
Chẳng qua, nàng cảm thấy không tốt như con ngựa của Noãn nhi.
Con ngựa của Noãn nhi có màu lông bóng lưỡng, hơn nữa vừa thấy liền biết nó rất thông minh.
Thế tử An Thân Vương chỉ cười, không nói gì.
Ngựa có màu lông đẹp không nhất định là ngựa tốt.
Chẳng qua những con ngựa ở đây cũng không tồi, có thể tùy tiện chọn một con.
Ôn Linh rất nhanh đã chọn xong, là một con ngựa màu đỏ, màu lông rất đẹp, cao lớn, rất giống với con của Noãn nhil
"Noãn nhi, con ngựa này như thế nào?"
Ôn Noãn nhìn thoáng qua con ngựa đen tương đối nhỏ gầy ở bên cạnh: "Con này thích hợp với tỷ hơn!"
Ôn Linh nhìn thoáng qua, đôi mắt của con ngựa kia nhìn trông hơi hung dữ, hơn nữa cũng nhỏ gầy, lại là màu đen, cho nên nàng không thích.
Sao có thể thích hợp với nàng được chứ?
"Nữ tử không hợp cưỡi ngựa màu đen phải không?”
Ôn Noãn nhướng mày, cũng không nói thêm: "Mọi người thích là được! Nhưng mà ngựa ở đây cũng khá tốt."
Ôn Linh nghe được lời này liền cười: "Ta cũng chọn một con!"
Ôn Thiến không biết chọn như thế nào, nhưng nàng biết Noãn nhi nhất định biết, liền nói: "Nếu như Noãn nhi đã nói con này tốt, vậy ta chọn nó! Cũng lười phải lựa chọn."
Thế tử An Thân Vương cười nói: "Con ngựa này rất tốt, thích hợp với người mới học, ánh mắt của Tuệ An quận chúa không tồi."
Ôn Thiến nghe vậy cười nói: "Ánh mắt của Noãn nhi vẫn luôn không tồi, từ nhỏ nàng đã luôn thông minhI"
Ôn Linh: "..." Cho nên con ngựa màu đỏ nàng nhìn trúng thật sự không tốt?
Ôn Linh nhìn về phía con ngựa của Ôn Thiến, có chút hối hận vì không nghe lời Ôn Noãn.
Thế tử An Thân Vương đi đến bên cạnh Ngô Tịnh Mỹ: "Ngô cô nương có nhìn trúng con nào không? Ta giúp cô chọn nhé?”
"Ta nhìn xem trước. Ta không biết chọn, nhưng ta muốn học. Noãn nhi, chọn ngựa cùng chọn trâu có gì khác nhau không?" Ngô Tịnh Mỹ cũng không hiểu lắm, nàng muốn học nhưng lại không biết chọn.
Khóe miệng Ôn Linh giật giật, tại sao ngựa và trâu có thể giống nhau được?
Ngựa là súc vật mà người nhà giàu phú quý dùng, có bao nhiêu người giàu phú quý xem ngựa của mình là bảo bối?
Trâu là súc vật mà người nghèo dùng để cày ruộng, làm việc nhà nông đến mệt chết mệt sống, cả người đều là bùn, hôi hám, ruồi nhặng vây quanh!
Mà ngựa lại có người chuyên môn hầu hạ, mỗi ngày còn phải chải lông cho nó!
Nhưng Ôn Linh lại không nói gì, nàng chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Nàng cảm thấy Ngô Tịnh Mỹ nói chuyện không lên được mặt bàn, không hiểu vì sao thế tử An Thân Vương lại nhìn nàng với con mắt khác.
Ôn Linh đã nhận ra điều đó từ rất sớm, từ sau khi bọn họ cùng nhau chép sách đưa cho Bát công chúa, thế tử An Thân Vương và Ngô Tịnh Mỹ liền bắt đầu quen thuộc, thế tử An Thân Vương thích nói chuyện với Ngô Tịnh Mỹ.